"Tất cả về nhà!"
Đường Niệm Niệm lạnh lùng bước ra, ánh mắt lạnh băng.
Cô vừa mới vào nhà tìm Bách Tuế và Phúc Bảo, bảo bọn chúng ra ăn thịt chiên bột, chỉ có một lát mà thịt chiên bột của cô suýt chút đã bị bốn đứa oắt con bẩn thỉu này làm dơ rồi.
Hơn một tháng theo quân này, tính tình của Đường Niệm Niệm đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều, hơn nữa phần lớn người trong khu gia thuộc đều rất thấu tình đạt lý, ngay cả người như Từ Yến cũng rất ít khi chủ động kiếm chuyện. Từ trước đến nay tính cách của cô là người không phạm ta, ta không phạm người, cho nên hơn một tháng này cô chưa từng nổi giận, khiến rất nhiều người sinh ra cảm giác cho là cô có tính tình dễ bị bắt nạt.
Bốn chị em còn không biết trời cao đất rộng, không để ý Đường Niệm Niệm, chỉ nhìn chằm chằm thịt chiên bột chảy nước miếng.
"Niệm Niệm, con..."
Bà cụ Đường sợ cháu gái gây chuyện, lên tiếng khuyên can, chỉ là bà ấy còn chưa khuyên xong, Đường Niệm Niệm đã ra tay.
"Về sau không cho phép vào cửa nhà tôi!"
Đường Niệm Niệm dùng một tay nhấc Nghênh Nhi nhỏ nhất hất ra ngoài cửa sân, Nghênh Nhi bị quăng xuống đất. Sức cô dùng chỉ nhẹ nhàng thôi, đứa bé không có chuyện gì, nhưng Nghênh Nhi sợ quá gào khóc.
"Về nhà khóc!"
Đường Niệm Niệm quát chói tai một tiếng, Nghênh Nhi sợ hãi thu hồi tiếng khóc, ầng ậng nước mắt khóc thút thít.
Ba đứa bé gái còn lại đều bị hù dọa, chị hai chị ba thì co giò chạy, chị cả thì không nỡ. Cô bé đảo mắt nhìn quanh, đưa tay cướp thịt chiên bột trong dĩa của Phúc Bảo.
Bách Tuế và Phúc Bảo có dĩa riêng, đựng đầy thịt chiên bột thơm ngào ngạt, vợ chồng son đang ăn rất vui vẻ, không ngờ sẽ có một cái bàn tay bẩn thỉu vươn vào.
"Gừ..."
Phúc Bảo nhe răng, cảnh cáo cô bé.
Nó ghét nhất con nít loài người không có mắt nhìn.
Thịt này là thịt của nó!
Chị cả bị dọa sợ mặt mũi trắng bệch, quên mất rút tay lại, hàm răng dày đặc của Phúc Bảo sắp cắn đứt tay của cô bé. Động tác của Đường Niệm Niệm rất nhanh, lập tức nhấc cổ áo cô bé này lên, ném ra ngoài cửa sân.
"Về sau không cho phép vào đây, nếu không thả chó cắn các con!"
Đường Niệm Niệm lạnh giọng răn dạy, loại con nít mặt dày mày dạn còn bẩn thỉu này, cô không thích chút nào.
Bốn chị em bị dọa run rẩy, không còn dám ở lại, chạy ra ngoài cực nhanh, ngay cả em gái dưới đất cũng không quan tâm.
Nghênh Nhi bò dậy từ dưới đất, bẹp miệng chạy về nhà
"Mấy đứa trẻ này khẳng định là sẽ về nhà méc." Bà cụ Đường nhíu mày, lo lắng Hà Vọng Đệ tìm tới cửa gây sự.
"Không sao."
Đường Niệm Niệm cũng không sợ.
Dám đến gây sự thì đánh!
Thịt chiên bột đã chiên xong, Đường Niệm Niệm gắp vào một cái dĩa, để thím Trương đưa cho nhà Triệu Xuân Mai sát vách.
Những hôm nay Triệu Xuân Mai rất bận rộn, không ở nhà, có điều hai đứa bé của bà ta ở nhà, hai đứa bé rất có lễ phép, tự mình tới nói cảm ơn.
"Thơm quá, chắc chắn là thịt chiên bột."
Bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện của người phụ nữ xa lạ.
"Vào đi, nhà tôi hơi bề bộn."
Từ Yến mở cửa, mời bạn bè vào nhà, người bạn này chính là Hàn Anh quen biết tại bệnh viện.
Sau khi Hàn Anh xuất viện, vì tỏ lòng cảm ơn nên đã tặng cho cô ta hai chiếc quần áo thời thượng bên Dương Thành, quan hệ giữa Từ Yến với cô ấy càng ngày càng tốt, trong khoảng thời gian ngắn đã trở thành chị em tri kỉ không có gì giấu nhau.
"Rất sạch sẽ, Từ Yến cậu cứ thích khiêm tốn thôi." Hàn Anh cười nói.
"Làm gì có, tôi là ăn ngay nói thật, ông Lục nhà tôi gần đây bận rộn công việc, không có thời gian dọn nhà."
"Chồng cô không phải tiểu đoàn trưởng sao? Sao còn bận rộn như vậy?"
"Hình như bên trên có nhiệm vụ tạm thời, không rõ lắm, tôi đi pha trà cho cô!"
Hai người nói chuyện trong sân, Đường Niệm Niệm đã nghe thấy.
Cô biết vì sao Lục Quang Lượng bận bịu, bởi vì biên cảnh Tây Nam liên tục tranh chấp, sớm muộn sẽ làm một vố lớn, cho nên các đại quân khu đều đang tăng cường luyện binh, hiện tại Thẩm Kiêu cũng rất bận bịu.
"Con sang hàng xóm biếu thịt!"
Đường Niệm Niệm gắp một dĩa thịt chiên bột, bưng sang hàng xóm.