"Bây giờ con gọi điện thoại cho thằng ranh kia đi, bảo nó nhanh chóng lăn về đây!"
Bà cụ Đường không biết số điện thoại của con trai út, chỉ đành bảo Đường Niệm Niệm gọi.
Đường Niệm Niệm không dám cãi lời, chỉ đành thành thành thật thật gọi đến chỗ Đường Mãn Đồng, chuông điện thoại kêu nửa ngày cũng không thấy ai nghe, rõ ràng là không ở nhà.
"Bà ơi, không có nhà."
Đường Niệm Niệm nhẹ nhàng thở ra.
"Thằng ranh con, đồ chó con, giới thiệu cho bao nhiêu gái tân thì không chịu, cứ thích đi tìm cái thứ rổ rá cạp lại, rõ là nó muốn bà đây tức chết mà!"
Bà cụ Đường tức giận đến không thở nổi, thím Trương vỗ lưng thuận khí cho bà cụ, còn an ủi: "Con trai lớn không nghe lời mẹ, thím phải nghĩ thoáng một chút, đừng tức giận kẻo hại thân, lại nói, rổ rá cạp lại cũng không nhất định là không tốt, chúng ta hỏi trước cho rõ ràng tình hình bên nhà gái đã, biết đâu lại là người tốt đấy!"
"Rổ rá cạp lại có gì mà tốt, Mãn Đồng nhà tôi còn là trai tân đấy!"
Bà cụ Đường buột miệng nói ra.
"Bà, sao bà bảo chú nhỏ không còn ‘tân’?" Đường Niệm Niệm phản bác.
"Con biết cái rắm ấy!"
Bà cụ hung hăng trừng mắt, Đường Niệm Niệm thành thật câm miệng.
"Con nói xem cái cô rổ rá cạp lại kia ra làm sao, vì sao lại ly hôn?" Bà cụ Đường bắt Đường Niệm Niệm thành thật khai báo, ánh mắt hung dữ chiếu thẳng vào cô, cô không dám không nghe, chỉ đành khai ra toàn bộ.
"Con cũng không rõ ràng lắm, chú nhỏ nói cô ấy là giáo viên tiểu học, cha mẹ đều làm giáo viên, chồng bị bệnh chết rồi, chưa sinh con."
"Thím, dòng dõi thư hương đấy, chồng chết rồi, lại không có con, cô rổ rá cạp lại này không tồi." Thím Trương lập tức nói, nhận được một ánh mắt của bà cụ Đường, thím Trương cũng ngậm chặt miệng rồi.
"Bà ơi, bà phải nhìn thoáng ra một chút, kết hôn lần hai hay lần một cũng vậy cả, trước kia hoàng đế còn cưới quả phụ đấy, quả phụ kia còn sinh con rồi cơ." Đường Niệm Niệm khuyên nhủ.
"Đúng đúng đúng, con có nghe trong kịch nam hát rồi." Thím Trương phụ họa.
Cơn tức của bà cụ Đường dần tiêu bớt một chút, ngữ khí cũng nhẹ nhàng hơn, "Tôi phải xem nhân phẩm của cô gái kia như nào đã, cả cha mẹ cô ta nữa."
Rổ rá cạp lại bà miễn cưỡng có thể chấp nhận, nhưng nếu người phụ nữ này và cha mẹ không phải kiểu dễ ở chung, bà tuyệt đối sẽ không đồng ý.
"Con đi gọi điện thoại cho chú nhỏ, để chú ấy sắp xếp!"
Đường Niệm Niệm đứng dậy đi gọi điện thoại, bà cụ Đường nghiến răng trừng mắt, con nhóc thối đang giờ trò với bà đấy à, vừa mới gọi điện thoại không được xong, giờ lại gọi được rồi.
Từ lớn đến bé cấu kết hết với nhau, làm không ít chuyện xấu rồi!
Đường Niệm Niệm gọi tới khách sạn, bảo Đường Kiến Thụ đi tìm chú nhỏ.
"Nói với chú nhỏ, bà nội đồng ý cho chú nhỏ với quả phụ kia yêu nhau rồi, nhưng bà muốn gặp nhà gái và cha mẹ người ta, bảo chú nhỏ mau thu xếp đi."
"Bà nội hai đồng ý rồi hả? Niệm Niệm, em thuyết phục được à?"
Đường Kiến Thụ không thể tin được, dù sao Đường Mãn Đồng bộ dạng tuấn tú lịch sự, lại là quản lí tiêu thụ của nhà máy vớ, mỗi tháng có thể kiếm không ít tiền, điều kiện tương đối ổn rồi, bà cụ Đường nhờ người khác giới thiệu đối tượng đều đặt yêu cầu khá cao, sao lại chấp nhận một quả phụ?
"Dù sao bà cũng đồng ý rồi, anh mau đi tìm chú nhỏ đi!"
Đường Niệm Niệm không kiên nhẫn nữa, cúp điện thoại, quay đầu cười lấy lòng bà cụ Đường: "Bà ơi, thu xếp xong rồi!"
Bà cụ Đường hừ lạnh một tiếng, còn hung hăng trừng mắt với cô.
Đường Niệm Niệm thè lưỡi, bà cụ càng lúc càng nóng tính, thật khó dỗ mà.
"Thím, Niệm Niệm, tôi ra sau núi khai hoang một mảnh đất trồng rau được không?" Thím Trương chủ động chuyển hướng đề tài.
"Khai hoang vất vả lắm thím, lại ăn không hết bao nhiêu, muốn ăn gì thì mua thôi!"
Đường Niệm Niệm phản đối, cô mời thím Trương tới là để làm bảo mẫu chứ không phải khai hoang.
Biểu cảm bà cụ Đường thả lỏng, từ sớm bà đã muốn khai hoang đất rồi, phía sau núi bỏ hoang rất nhiều đất trống, mỗi lần nhìn thấy bà cụ đều đau lòng, đất tốt thế mà không trồng gì thì quá lãng phí rồi.
Nhưng điều khiến bà cụ rối rắm là, cháu gái trả cho thím Trương là lương của bảo mẫu, lại sai người ta đi trồng trọt, không phải thành bóc lột rồi sao, bà cụ Đường băn khoăn trong lòng.