Vẻ mặt mẹ Kiều thay đổi, nổi giận trong lòng, chỉ là một bà cụ nông thôn mà còn ra vẻ đáng tởm này ở trước mặt bà ta, tự tin ở đâu ra thế?
"Bà thông gia uống chút trà, Tiểu Đường, vẫn chưa biết cháu gái của cậu tên là gì?"
Mẹ Kiều ngồi xuống, cười rất dối trá, cha Kiều bên cạnh bà ta từ đầu tới đuôi chưa từng đứng dậy, vẻ mặt cũng không niềm nở.
"Gọi tôi là đồng chí Đường là được."
Đường Niệm Niệm cũng không cười, cô vốn đã không thích cười.
Về phần hai ly trà, cô và bà cụ Đường ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn, lá trà ngâm trứng nhà cô còn cao cấp hơn trà của hai ly trà này một chút.
Bà cụ Đường đẩy ba ly trà qua chỗ khác, ráng nặn một nụ cười cười, nói: "Thật ra vụ hôn nhân này tôi vốn không đồng ý, dù sao con trai tôi là một chàng trai, con gái của bà là góa chồng, con tôi bị thiệt lớn."
"Mẹ..."
Đường Mãn Đồng nhỏ giọng nhắc nhở.
"Người lớn bọn tôi đang thương lượng, cậu chớ xen mồm!"
Bà cụ Đường hung dữ trừng mắt nhìn, bà ta vốn là mang theo thành ý tới cửa, nhưng toàn gia này không chịu làm người, vậy cũng đừng trách bà ta không cho thể diện!
Đường Mãn Đồng bất đắc dĩ ngậm miệng, nhìn sang Đường Niệm Niệm, hi vọng cô có thể cứu nguy.
Đường Niệm Niệm khinh bỉ nhìn, cô cứu cái quần què, không đánh nhau đã là cô nhẫn nhịn.
Đường Mãn Đồng lo sợ bất an ngồi đó, yên lặng cầu nguyện: "Thiên linh linh địa linh linh, hai tổ tông này tuyệt đối đừng nổi cơn lôi đình!"
Sắc mặt cha mẹ Kiều An Na cũng thay đổi, cha Kiều còn hừ một tiếng, biểu đạt không vui rất rõ ràng.
"Bà thông gia, không dối gạt bà, cuộc hôn nhân này tôi với cha An Na, ngay từ đầu cũng phản đối, mặc dù An Na là cưới lần hai, nhưng con bé vẫn là hòn ngọc quý trên tay nhà tôi. Con bé có sắc đẹp, còn có công việc có thể diện, cũng không phải tôi khoác lác, hai năm nay những chàng trai theo đuổi An Na không đếm xuể, có thể từ đây xếp dài tới đường Nam Kinh đấy!" Mẹ Kiều nói.
Kiều An Na đỏ bừng mặt, nhưng khóe mắt lại có vẻ đắc ý.
"Khó trách yêu nhiều người vậy.”
Bà cụ Đường xụ mặt, chỉ một câu đã khiến người nhà họ Kiều sa sầm mặt.
"Tác phong An Na nhà tôi đoan chính, mặc dù có nhiều người theo đuổi nhưng con bé giữ mình trong sạch, mấy năm nay chưa từng yêu ai. Bà thông gia, bà nói như vậy, tôi sẽ tức giận." Mẹ Kiều tức giận, sắc mặt càng thêm khó coi.
"Đường Mãn Đồng, rốt cuộc cậu có thành ý cưới An Na hay không? Nếu như là thế này, hôm nay không cần nói chuyện nữa!" Cuối cùng cha Kiều đã mở miệng, trừng mắt với Đường Mãn Đồng.
"Có thành ý. Chú dì, mẹ, chúng ta ngồi xuống từ từ nói."
Đường Mãn Đồng đau đầu cực kỳ, anh ta không ngờ lần đầu tiên gặp mặt sẽ là tình cảnh thế này.
Bà cụ Đường muốn nói lại, nhưng cưỡng ép nuốt xuống, vẫn là cho thằng ranh con này một chút thể diện đi.
Mẹ Kiều cũng nhịn xuống, tuổi của con gái năm sau lớn hơn năm trước, cao không tới thấp chẳng phải. Điều kiện của Đường Mãn Đồng rất tốt, ra tay cũng hào phóng, thật ra bà ta đã tương đối hài lòng, điều không được hoàn mỹ duy nhất, chính là Đường Mãn Đồng là người nông thôn.
"Chuyện kết hôn này, chúng tôi nhất định đồng ý, nhưng mặc dù An Na là cưới lần hai, nhưng con bé cũng là hòn ngọc quý trên tay nhà tôi, kết hôn không thể để con bé chịu thiệt.” Mẹ Kiều nói.
"Đó là đương nhiên."
Đường Mãn Đồng liên tục gật đầu, sao anh ta để người mình thích chịu thiệt được!
Bà cụ Đường cũng nói: "Nhà họ Đường chúng tôi mặc dù là người nông thôn, nhưng chỉ cần cưới con dâu, thì chắc chắn sẽ có đủ thành ý.”
Vẻ mặt mẹ Kiều tươi vui hơn. Bà ta là người biết nhìn hàng, chỉ liếc một cái đã nhận ra quần áo bà cụ Đường và Đường Niệm Niệm mặc đều là hàng cao cấp, một bộ đồ hơn mấy trăm đồng.
"Bà thông gia cũng yên tâm, tôi với ông Kiều chỉ có một đứa con gái là An Na, về sau chắc chắn sẽ xem Mãn Đồng như con trai ruột."
Mẹ Kiều nói rất êm tai, bà cụ Đường không có lên tiếng, chỉ nhìn vào ba ly trà dùng trà đã hơn một năm pha trên bàn, nhếch miệng cười trào phúng.
Con trai ruột, còn pha cho ba ly trà từ trà đã để lâu trên một năm, Bách Tuế nhà bà ấy còn không thèm uống.