Đường Mãn Đồng há miệng muốn nói chuyện, nhưng bên hông bị thọc cùi chỏ một cái mạnh bạo, đau tới mức vẻ mặt anh ta cũng thay đổi.
Là Đường Niệm Niệm thọc, bà cụ Đường khen ngợi liếc nhìn cháu gái.
Trong nhà nhiều con cháu như vậy, vẫn là Niệm Niệm được lòng bà ấy nhất.
"Được rồi, bà lão tôi đây không hiểu tình cảm yêu đương của người có văn hoá các cô cậu. Cô cũng khỏi phải hỏi con trai tôi, vụ hôn nhân này tôi không đồng ý, cô Kiều cô trèo cành cao khác đi!"
Bà cụ Đường vẫn khách sáo, không có buông lời độc địa, ở trước mặt người ngoài, bà ấy nhất định phải giữ gìn hình tượng, không thể để cho nhà họ Đường mất mặt.
Nói xong, bà ấy hung bạo tóm một cái, Đường Mãn Đồng bị bà ấy kéo suýt chút ngã xuống đất.
"Đi!"
Bà cụ Đường hét lên, còn cố ý nói lớn tiếng: "Cậu chết tâm vụ này cho tôi, vì cưới vợ cho cậu, cậu nhẫn tâm để cả một nhà cạp đất mà ăn? Đi nhanh lên!"
"Mẹ, con không có... Ối ối, mẹ nhẹ tay!”
Đường Mãn Đồng muốn nói anh ta có thể lấy ra đủ số tiền kia, không cần người trong nhà phải cạp đất ăn, nhưng thịt mềm bên hông bị véo mạnh một cái, đau chết anh ta rồi.
Đường Niệm Niệm đi tới, túm một cái tay khác của anh ta, lôi chú út đã mụ mị đầu óc đi với bà cụ Đường.
Kiều An Na đau buồn đóng cửa sổ lại, hiện tại trong lòng cô ấy cũng hối hận rồi, không nên đồng ý đòi hỏi lễ hỏi cao như vậy của cha mẹ.
Khó lắm mới tìm được người yêu có điều kiện tốt như Đường Mãn Đồng, sau khi gả đi cô ấy sẽ có thể hưởng phúc rồi, nhưng bây giờ đã thất bại toàn tập.
"Đừng khóc, mẹ thấy Tiểu Đường vẫn còn cảm tình với con. Mẹ nói cho con nghe, đàn ông là kẻ dễ dụ nhất, cha mẹ thì là không lay chuyển được con cái nhất. Qua mấy ngày nữa con đi tìm Tiểu Đường, nói vài câu ngọt nhạt, đẩy hết trách nhiệm lên đầu cha với mẹ, cứ nói lúc đầu con không đồng ý, nhưng không lay chuyển được cha mẹ, cụ thể nói thế nào con cứ liệu mà làm. Con chỉ cần dỗ dành Tiểu Đường thành công, bà lão kia hoàn toàn không phải vấn đề."
Mẹ Kiều không lo lắng, con mắt của bà ta còn lợi hại hơn Hỏa Nhãn Kim Tinh của Tôn Ngộ Không, liếc mắt là nhìn ra Đường Mãn Đồng vẫn còn vương vấn với con gái.
Đàn ông mà, chỉ cần vẫn thích một cô gái thì mọi chuyện sẽ dễ giải quyết vô cùng.
"Mẹ, thế thì lễ hỏi nói thế nào?"
Kiều An Na ngừng khóc, đã an tâm hơn không ít.
"Nhà tạm thời không cần đổi tên, cũng là mẹ hơi vội vàng. Chờ sau khi kết hôn lại nghĩ cách đổi tên, điều khẩn yếu nhất bây giờ của con là dỗ dành Tiểu Đường tới mức một lòng thủy chung, coi như không tổ chức tiệc tùng, cũng phải nghĩ biện pháp đi đăng ký. Sau đó nắm tới tay quyền lực tài chính trong nhà, về sau con muốn mua thứ gì cũng không cần nhìn sắc mặt của ai!"
Mẹ Kiều đã tính trước, thái độ bình tĩnh thong dong tựa như là tướng quân chỉ huy một trận đánh lớn, không hề hoảng chút nào.
"Mẹ của anh ta, còn có người cháu gái đó rất khó chơi!”
Kiều An Na dẩu môi, cô ấy không thích bà cụ Đường và Đường Niệm Niệm.
"Con động não đi, bà lão kia nhà ở nông thôn tỉnh Chiết Giang, trong nhà còn có con trai, cháu trai, làm sao có thể ở thành phố Thượng Hải mỗi ngày? Cháu gái của cậu ta thì đã lập gia đình, tay của cô ta có dài hơn nữa cũng không với được tới chuyện trong chăn của thím và chú, về sau con ở trong biệt thự lớn ở thành phố Thượng Hải với Tiểu Đường, không có cha mẹ chồng, không có chị em dâu, còn có một xấp tiền dày tiêu xài, không biết cuộc sống mãn nguyện biết mấy!"
Ánh mắt mẹ Kiều như quở trách con gái, nhẫn nại chia nhỏ vấn đề rồi phân tích.
Cho tới nay bà ta vẫn cực hài lòng Đường Mãn Đồng, có điều không có biểu hiện ra ngoài, cũng là vì nâng giá trị bản thân của con gái, tấm danh sách đó cũng là bà ta cố ý lấy ra thử.
Nếu Đường Mãn Đồng đồng ý, là kết quả tốt nhất.
Nếu không đồng ý, vậy cũng không sao, để con gái tốn thêm chút công sức dỗ dành. Về phần liên lạc sau này với người nhà họ Đường cũng đã có tính toán, ít về Đường Thôn, ở thành phố Thượng Hải thêm, không lui tới là được.