Cha của Vu Tịch Mai và mẹ kế cũng tới uống rượu, sau bữa tiệc, bọn họ tìm tới Vu Tịch Mai, hỏi đòi cô bé tiền thưởng của chính quyền địa phương tại huyện và công xã, còn có Đường Thôn.
Lần thi đại học này Chư Thành chỉ có một học sinh thi đậu Phúc Đán, chính quyền địa phương tại huyện thưởng một trăm đồng, công xã thưởng năm mươi đồng, Đường Thôn thưởng hai trăm đồng, lấy từ quỹ khuyến học. Khoản học bổng này cộng lại đã có ba trăm năm mươi đồng, là một khoản tiền lớn, Vu Tiền Tiến và Hà Quế Hương đã nổi lòng tham, muốn chiếm thành của riêng.
"Cha con ngã bệnh, trong nhà không có tiền, tiền thưởng của con lấy ra khám bệnh cho cha con đi!" Hà Quế Hương nghĩ bừa một cái lý do.
Bà ta muốn dùng ba trăm năm mươi đồng này cưới một cô vợ xinh đẹp cho con trai.
"Vậy bây giờ đến bệnh viện nhân dân huyện, cần uống thuốc gì, cần xài bao nhiêu tiền, tôi sẽ không chối từ!" Vu Tịch Mai lạnh lùng nhìn cha đang khỏe mạnh, khí sắc hồng nhuận.
Vu Tiền Tiến làm tạp vụ trong trong nhà máy máy móc, tiền lương mỗi tháng chừng ba mươi đồng, cũng không cần nuôi cô ấy và em trai, cơm nước trong nhà ngon hơn nhiều, sao lại bị bệnh?
"Con đã sắp đi học rồi, sao có thời giờ đi bệnh viện, đưa tiền ra là được. Dì đi khám bệnh với cha con!" Hà Quế Hương vươn tay, vẻ mặt không kiên nhẫn, còn nói: "Lúc trước khi ra riêng đã bàn xong rồi, cha con bị bệnh con có phải đưa tiền, nếu con không quan tâm chết sống của cha con thì dì sẽ đến Phúc Đán tìm lãnh đạo trường học phân xử!"
Sự uy hiếp trong giọng Hà Quế Hương cực kỳ trần trụi, hiện tại bà ta hi vọng Vu Tịch Mai không chịu đưa tiền, thế này bà ta sẽ có lý do đến trường học làm loạn.
Bà ta nhất định phải quậy cho thanh danh con điếm con này mất sạch, tốt nhất là bị trường học khai trừ.
Con của bà ta không thi đậu đại học, con điếm con này cũng khỏi phải mơ học lên đại học, phải ở Đường Thôn cả một đời, sau đó gả cho một người đàn ông nông thôn, sống khổ cực hết đời.
"Bây giờ tôi sẽ đi tìm đại đội trưởng phân xử!"
Vu Tịch Mai bị buồn nôn không chịu nổi, chạy đi tìm đại đội trưởng.
Vu Tiền Tiến có chút hoảng, ông ta loáng thoáng cảm giác được việc này đang không ổn, nhưng từ trước đến nay ông ta đã quen giao chuyện trong nhà cho Hà Quế Hương, không buồn động não chút nào, nên không có lên tiếng.
Đại đội trưởng nổi giận đùng đùng đến đây, còn dẫn theo mấy bô lão đức cao vọng trọng trong thôn.
Không đợi Hà Quế Hương mở miệng, đại đội trưởng đã vả Vu Tiền Tiến một cái, khiến ông ta bị ngã xuống đất, sau đó đại đội trưởng còn đá thêm một cái.
"Không có đầu óc ngu đần, Tịch Mai thi đậu đại học Phúc Đán là việc vui toàn thôn, là vinh quang của Đường Thôn chúng ta, hai người ngu xuẩn mấy người nếu dám đến trường học quậy phá, hiện tại tôi tự quyết định, đuổi một nhà mấy người ra khỏi Đường Thôn!"
Đại đội trưởng xanh mặt giận dữ mắng, nếu ông ấy có một đứa con gái giỏi giang như Vu Tịch Mai, chắc chắn phải đến mộ tổ dập đầu một trăm cái, cảm ơn tổ tông phù hộ.
"Mãn Sơn, đừng nói nhảm với bọn họ, lập tức bảo người đuổi bọn họ ra khỏi Đường Thôn!"
"Đừng để một ổ cứt chuột này phá hoại thanh danh tốt của Đường Thôn chúng ta!"
"Gọi thêm mấy người, vứt gia tài tàn tạ của nhà họ Vu ra ngoài thôn, về sau không cho phép bọn họ vào thôn!"
Mấy bô lão đức cao vọng trọng đồng loạt mở miệng, bô lão lớn tuổi nhất chống quải trượng, thỉnh thoảng còn nháy mắt với Vu Tiền Tiến mấy lần, Vu Tiền Tiến vừa đau vừa sợ, oán trách trừng mắt với Hà Quế Hương.
"Tôi không biết cái gì hết, là ý của Quế Hương, tôi không đồng ý."
Vu Tiền Tiến đẩy trách nhiệm lên Hà Quế Hương.
"Đánh chết mày đồ rác rưởi, mày chết rồi hay sao? Xảy ra chuyện thì đổ tại phụ nữ, mẹ nó mày có còn là đồ ông không vậy?”
Đại đội trưởng đá một cước tới, Hà Quế Hương không phải thứ tốt lành gì nhưng Vu Tiền Tiến này càng không phải hạng đàng hoàng.
"Mẹ nó mày đã bị bệnh nguy cấp gì? Còn dám đòi ba trăm năm mươi đồng khám bệnh. Cái đồ vô tình vô nghĩa là mày, nếu thật sự mắc bệnh nguy hiểm tính mạng gì thì đó là ông trời có mắt, là mẹ ruột Tịch Mai nhớ mày rồi, mày còn trị cái cứt, chết sớm siêu sinh sớm!"
Đại đội trưởng hung ác đá mấy cước, Vu Tiền Tiến không dám phản kháng, ôm đầu cầu xin tha thứ.