Ở nông trường binh đoàn có rất nhiều các dì, các mẹ đến từ thành phố Thượng Hải, tỉnh Chiết Giang có quan hệ không tệ với cô ấy, trước khi vào học cố ý chạy đến nhà cô ấy tặng phong bì, còn viết một danh sách, để cô ấy mua hộ đồ.
"Tớ cũng phải đi công ty bách hóa, cần mua chút đồ dùng hàng ngày!" Tôn Đông Tú nói.
"Vậy chúng ta cùng đi, chị Hồng Mai, chị Đan Hà, chị Uyển Hoa, Niệm Niệm, mọi người có muốn đi hay không?"
Đồng Hiểu Phương hỏi mỗi người.
"Chị không đi." Ngô Uyển Hoa từ chối.
"Chị muốn ngủ trưa rồi mới ra ngoài." Lưu Đan Hà cũng từ chối.
"Chị muốn đi, Tiểu Đường nói mang hộ ta đi." Viên Hồng Mai cười nói.
"Cùng đi đi!"
Đường Niệm Niệm nói một câu, chở một người cũng là quá giang, chở ba người cũng là quá giang, không quan trọng.
"Làm sao chở? Niệm Niệm em biết tạp kỹ?"
Trong đầu Đồng Hiểu Phương lập tức xuất hiện một hình ảnh, Đường Niệm Niệm đạp xe đạp, đằng sau đứng đầy mấy người giống như khổng tước xòe đuôi. Cô ấy không hoài nghi kỹ thuật lái xe của Đường Niệm Niệm, cô ấy chỉ là không có lòng tin đối với bản thân, sợ đứng không vững.
Khóe miệng Đường Niệm Niệm nhếch nhẹ, cách tư duy của cô gái này thật trực tiếp.
"Biết!"
Đường Niệm Niệm nổi lòng đùa cô ấy, nhìn thấy vẻ mặt bội phục của Đồng Hiểu Phương, tâm trạng của cô ấy lập tức tốt lên.
"Cơm trưa đừng ăn nữa, chúng ta đi ra ngoài ăn, em muốn ăn bánh bao nhồi súp với bánh bao chiên, mẹ em nhắc mỗi ngày, em đã thèm rất nhiều năm."
Đồng Hiểu Phương vừa nói vừa chảy nước miếng, từ nhỏ cô ấy đã nghe mẹ nói mỹ thực của thành phố Thượng Hải, hôm nay nhất định phải ăn đã đời.
"Được, chị muốn ăn há cảo gạch cua." Viên Hồng Mai không có ý kiến.
"Tôi nghe nói bên này có súp hoành thánh ngon." Tôn Đông Tú cười nói.
Mọi người đã nhất trí, cùng ra ngoài, thật ra ba người Viên Hồng Mai dự định đi xe buýt, dù sao chỉ có một chiếc xe đạp.
Khi thấy Đường Niệm Niệm lái xe hơi nhỏ đến và mở cửa xe, mắt của bọn họ đều trợn tròn.
"Niệm Niệm... Em lái xe đi học?"
Đồng Hiểu Phương hơi cà lăm, cô ấy cứ tưởng chỉ người làm chức cao quyền trọng mới lái nổi xe hơi nhỏ, không ngờ cô ấy lại có một người bạn lái xe hơi nhỏ.
Thành phố lớn quả nhiên không tầm thường, ngọa hổ tàng long!
"Xe do đơn vị cho em, lên xe đi!"
Đường Niệm Niệm cười cười, bảo bọn họ lên xe.
Hôm qua Thẩm Kiêu không có lái xe trở về, anh phải đến đi Nam Kinh họp, quân đội có chuyến xe đặc biệt chở anh.
Viên Hồng Mai cẩn thận từng li từng tí lên xe, tâm trạng rất kích động, hình như bọn họ đã trở thành bạn của một người vô cùng ghê gớm!
"Tiểu Đường, em không phải là cán bộ lớn chứ?" Viên Hồng Mai hỏi.
Tôn Đông Tú và Đồng Hiểu Phương cũng nghĩ như vậy.
"Em đi làm ở nhà máy, đơn vị đưa xe thuận tiện em làm việc."
Đường Niệm Niệm tùy tiện giải thích, chiếc xe này chỉ sử dụng tên tuổi nhà máy thôi, xe và xăng là của cô.
"Xưởng trưởng đơn vị chị mới có xe hơi nhỏ, Tiểu Đường em thật giỏi!" Viên Hồng Mai bội phục thật lòng.
"Niệm Niệm, chắc không phải em là xưởng trưởng chứ?" Đồng Hiểu Phương kinh ngạc há hốc mồm.
"Phó trưởng xưởng, không cần quản lý sự vụ nhiều."
Đường Niệm Niệm không giải thích thêm, cô đã lái đến cửa hàng bách hóa dưới tòa nhà, dừng xe xong thì bảo bọn họ xuống xe.
"Về chuyến xe các chị nghe ngóng nhé, em không biết cụ thể có mấy tuyến đường."
"Ba người lớn bọn chị nhất định có thể về trường học, em trên đường cẩn thận!"
Ba người Viên Hồng Mai vẫy tay, chờ xe được lái đi xa, bọn họ cùng thở dài một hơi.
"Má ơi, Niệm Niệm quá giỏi!" Mặt mũi Đồng Hiểu Phương tràn đầy sùng bái.
"Anh hùng xuất thiếu niên mà!" Viên Hồng Mai tương đối bình tĩnh, cô ấy lớn tuổi hơn chút nên tâm tính ổn định.
Tôn Đông Tú không có lên tiếng, nhưng cô ấy cuộn chặt nắm đấm, đắc chí nhẹ sau khi thi đậu Phúc Đán hiện tại đã hoàn toàn biến mất.
Trong đại học ngọa hổ tàng long, khẳng định có rất nhiều người lợi hại giống như Đường Niệm Niệm, cô ấy hoàn toàn không có tư cách đắc chí, mua đồ xong thì về trường học học hành.