Xuyên Đến Thập Niên 70: Ác Nữ Ta Ngược Tra Làm Giàu ( Dịch Full )

Chương 966

Chương 966 -
Chương 966 -

"Hai người đã xác định quan hệ?" Đường Niệm Niệm thuận miệng hỏi một câu.

"Ừm, Vũ Huy nói tết sẽ dẫn chị về nhà gặp chú với dì!" Đồng Hiểu Phương nhỏ giọng nói, trên khuôn mặt đều là hạnh phúc và e thẹn.

"Vì sao không gặp bây giờ?"

Đường Niệm Niệm không hiểu, đã xác định quan hệ, cần gì kéo tới tết?

"Cha mẹ của anh ấy đều làm việc ở vùng khác, tới tết có thể trở về." Đồng Hiểu Phương giải thích giúp người yêu.

"Chúc mừng chị!"

Đường Niệm Niệm chúc mừng một cách rất chân thành, mặc dù Đồng Hiểu Phương chọn Cao Vũ Huy là có mục đích nhất định, nhưng cái này rất bình thường, vẻ ngoài Đồng Hiểu Phương xinh đẹp, tâm tính đơn thuần, còn là sinh viên của đại học danh tiếng, Cao Vũ Huy chọn cô ấy có lẽ cũng đã được tính toán qua.

Về mặt những chuyện như kết hôn, thật ra người đàn ông sẽ tính toán hơn người phụ nữ chút.

"Cảm ơn!"

Đồng Hiểu Phương đỏ bừng mặt, vui vẻ thắt hai bím tóc, sau đó nịch thêm trâm hoa. Soi trước tấm gương mấy lần, nhưng vẫn không có tự tin, không khỏi hỏi: "Niệm Niệm, em thấy chị đẹp không?"

"Đẹp lắm!"

Đường Niệm Niệm ngẩng đầu liếc một cái, trả lời.

"Em nhìn kỹ chút đi mà!"

"Em liếc một cái thấy tỏ tường mười cái, rất xinh đẹp!"

Đường Niệm Niệm có chút bất đắc dĩ, tha thứ cho cô không thể hiểu nổi sự long trọng này, cũng không biết là cô quá thoải mái hay là Đồng Hiểu Phương quá để ý.

Không phải chỉ là một người đàn ông thôi sao, cần gì tới mức này?

Đồng Hiểu Phương hờn dỗi nhìn cô một cái, soi trước tấm gương mấy lần, lúc này mới thỏa mãn đeo túi lên, ngâm nga hát ca đi ra.

Đường Niệm Niệm nhún vai, cũng nhấc túi hành lý lên xuống lầu, còn khóa cửa ký túc xá.

Cô dự định đi gần đây tìm Lưu Đan Hà, tìm một tiếng. Nếu tìm thấy cô sẽ lo chuyện bao đồng, nếu tìm không thấy đó chính là ý trời, cô về nhà đi ngủ.

Đường Niệm Niệm đi rất nhanh, chưa tới một lát đã thấy hai người dính nhau đằng trước. Giữa ban ngày bọn họ không dám tay nắm tay, nhưng đứng bên nhau rất gần, còn cúi đầu nói chuyện, Cao Vũ Huy rất biết tán tỉnh, chọc cho Đồng Hiểu Phương cười không ngừng.

"Hiểu Phương, cố hương của em rất đẹp nhỉ?" Cao Vũ Huy cười hỏi.

"Thật ra không được xem là cố hương của em, mẹ em là người tỉnh Chiết Giang, cha em là người tỉnh Châu Ký, ông bà nội và ông ngoại bà ngoại đều sống ở quê, có điều từ nhỏ em đã sinh sống ở đó, trong lòng em, biên cương chính là quê hương của em. Xuân hạ thu đông đều có vẻ đẹp riêng của nó, nhưng em thích nhất mùa xuân, khắp núi đồi đều là rừng hoa hạnh nở rộ, vẻ đẹp của loài hoa đó em không thể diễn tả bằng lời với anh, phải tận mắt nhìn thấy mới biết được!"

Đồng Hiểu Phương nói đến quê nhà sẽ thao thao bất tuyệt, cô ấy cũng thường xuyên nhắc về quê hương mình trong ký túc xá. Trong sự miêu tả của cô ấy, tất cả mọi người ở biên cương rất phấn đấu.

Đường Niệm Niệm đã chạy tới phía sau bọn họ, đi thêm mấy bước là sẽ lướt qua bọn họ rồi.

Nhưng cô ngừng, nhìn sang Cao Vũ Huy.

Dừng lại cùng lúc, còn có Nghê Quân Lan từ một bên đối diện khác đi tới, cũng nhìn sang Cao Vũ Huy.

"Đồng Hiểu Phương!"

Nghê Quân Lan gọi một tiếng.

Đồng Hiểu Phương giật mình kêu lên, lập tức dời mấy bước sang bên cạnh, cách Cao Vũ Huy xa xa, lưng cũng thẳng tắp, cẩn thận từng li từng tí gọi: "Cô Nghê."

"Cậu ấy là người yêu của em?"

Nghê Quân Lan nhìn Cao Vũ Huy, hỏi.

"Ừm!"

Đồng Hiểu Phương ngượng ngùng gật đầu, trường học không phản đối học sinh yêu đương, dù sao tân sinh viên lần này có rất nhiều sinh viên là thanh niên lớn tuổi.

"Chào cô Nghê, em là Cao Vũ Huy học khoa ngoại ngữ."

Cao Vũ Huy thoải mái giới thiệu chính mình.

Nghê Quân Lan hất cằm lên, nhìn anh ấy từ trên xuống dưới, hỏi: "Lớp của giáo viên Đỗ?”

"Đúng thế."

Cao Vũ gật đầu.

Bình Luận (0)
Comment