"Con ăn nói kiểu gì thế? Không biết lớn nhỏ!"
Bà cụ Đường giận tái mặt, nghiêm nghị trừng mắt nhìn, Cửu Cân thè lưỡi, không dám lên tiếng nữa.
"Bà nội, con với Cửu Cân là anh em gái ruột khác cha khác mẹ, không có việc gì!"
Nghiêm Trung Kiệt không để ý chút nào, vẻ mặt cười hì hì, vốn dĩ cậu ấy đã chưa từng được ăn gì ngon rồi, ai bảo từ nhỏ cậu ấy đã ăn uống ở nhà ăn chứ.
Đường Niệm Niệm đã bước ra, bà cụ Đường múc cho cô một chén.
Sau khi khoét mấy miếng đậu hũ mộc lan vào trong chén, nhỏ thêm mấy giọt nước bạc hà, sau đó bỏ chút nước đường đỏ, vừa mát vừa ngọt, sau khi ăn toàn thân cũng mát rượi.
"Bà nội, chú út đang làm gì?"
Đường Niệm Niệm hỏi tới Đường Mãn Đồng, năm ngoái sau khi thất bại chuyện hôn sự với Kiều An Na, đoán chừng tên này đã chịu chút kích thích, mỗi ngày đều chạy ở bên ngoài xử lý đơn đặt hàng. Đen tình đỏ bạc, nhận được không ít đơn đặt hàng.
"Nó còn có thể làm gì, công tác ở bên ngoài thôi, bảo nó trở về xem mắt cũng không trở về, còn nói trước ba mươi tuổi không kết hôn, suốt ngày miệng toàn lời thối tha!”
Bà cụ Đường vừa nhắc tới con trai út là phừng phừng lửa giận, vì con nhỏ Kiều An Na mà tổn thương tới mức này?
Cũng may mặc dù con trai út bị mù, nhưng cũng rất biết cố gắng. Sau này Kiều An Na đó lại tìm con trai út khóc sướt mướt, nói là ý muốn của cha mẹ cô ấy, cô ấy cũng là bị ép buộc, còn nói không cần lễ hỏi, cũng không cần làm lễ, chỉ muốn đi đăng ký kết hôn với con trai út. May mắn ý chí con trai út kiên định, không có bị nhỏ góa chồng này che mờ lý trí.
Đường Niệm Niệm không có phát biểu ý kiến, chú út kết hôn hay không cô không lấy làm quan trọng, chỉ cần đừng cưới một người thím đầu óc ngu si là được, chuyện Kiều An Na này, chú út của cô coi như đã thức tỉnh kịp thời, không phải chấp mê bất ngộ đến cùng, kịp thời dừng trước bờ vực.
"Thím, con cháu tự có phúc của con cháu, thím đừng quan tâm. Hơn nữa quản lý Đường tuấn tú lịch sự, sự nghiệp có thành tựu, chỉ cần cậu ấy muốn tìm, mọi lúc mọi nơi có thể tìm được người yêu xinh đẹp, thím gấp cái gì!" Thím Trương khuyên nhủ.
"Tôi không vội, tùy nó đi!"
Bà cụ Đường hừ một tiếng.
Ở cửa có một cái đầu ló ra ngóng nhìn, Đường Niệm Niệm đã thấy, nhận ra là con gái lớn của Hà Vọng Đệ, một nhà sáu người chỉ còn cô bé và tiểu đoàn trưởng Hứa.
Bà cụ Đường cũng nhìn thấy, bà ấy thở dài, múc một chén đậu hũ mộc lan, đi ra ngoài đưa cho Hứa Phán Nhi: "Ăn đi!"
"Cám ơn!"
Hứa Phán Nhi do dự một chút, sau đó nhận đậu hũ mộc lan bắt đầu ăn, so với sự thô lỗ vô lễ trước kia, bây giờ cô bé đã nhã nhặn hơn không ít, quần áo mặc trên người cũng sạch sẽ, so với trước kia tưởng như hai người.
Ăn xong đậu hũ mộc lan, Hứa Phán Nhi trả chén lại, cô bé không đi, thỉnh thoảng nhìn về phía Đường Cửu Cân.
"Còn muốn ăn?" Bà cụ Đường hỏi.
"Không có."
Hứa Phán Nhi lắc đầu, cô bé lấy dũng khí hỏi Cửu Cân: "Mình... mình có thể chơi cùng cậu không?"
Cô bé muốn chơi với Đường Cửu Cân, nhưng lại sợ bị từ chối, cho nên mới do dự ở cửa ra vào.
"Được chứ, thế nhưng qua mấy ngày nữa mình phải về quê rồi."
Đường Cửu Cân thoải mái đồng ý, cô bé không biết chuyện trước kia của Hứa Phán Nhi.
Bà cụ Đường khẽ nhíu mày, nhưng chung quy không có lên tiếng ngăn cản, chuyện của trẻ nhỏ người lớn không chen vào.
Hơn nữa đứa nhỏ Hứa Phán Nhi này cũng quá đáng thương.
"Vậy trước lúc về nhà cậu chơi với mình được không?" Hứa Phán Nhi hỏi.
"Được, một hồi chúng ta lên núi bắt chuột đồng, cậu đi cùng nhé." Cửu Cân sảng khoái nói.
"Cám ơn!"
Hứa Phán Nhi nhếch miệng cười, còn nói cô bé cần về nhà một chuyến, sẽ lập tức tới ngay.
"Cậu nhanh lên một chút!"
"Sẽ về ngay, mình nói với mẹ mình một tiếng, mình đã kết được bạn rồi!”
Hứa Phán Nhi chạy nhanh rời đi, rất nhanh đã chạy mất dạng.