Tề Quốc Hoa cũng đang suy nghĩ phần công việc này, anh ta nghĩ nhiều hơn Dương Hồng Linh một chút, bán tín bán nghi.
Bà cụ Đường mặc dù thích khoe khoang, nhưng những lời ngạo mạn kia trên cơ bản đều xác thực, nhiều lắm là khoa trương một chút, nếu như không phải chuyện đã xác định thì bà cụ Đường cũng không có khả năng lấy ra để nói.
Hiển nhiên Đường Niệm Niệm thật sự đã tìm được việc làm ở trong thành, nhưng khẳng định không có tiền lương 98 đồng.
Tề Quốc Hoa hiện tại rất hối hận, sớm biết Đường Niệm Niệm có thể kiếm được công việc chính thức thì anh ta cũng sẽ không nghĩ trăm phương ngàn kế từ hôn.
Đường Niệm Niệm có bát sắt đương nhiên mạnh hơn Dương Hồng Linh chí ít gấp trăm lần, anh ta thật sự là vì nhặt hạt vừng ném đi quả dưa hấu.
Tề Quốc Hoa dù cực kỳ ảo não nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười, cười đến còn khó coi hơn hơn cả khóc, con mắt còn thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Đường Niệm Niệm trên hàng ghế khách mời, bởi vì anh ta phát hiện, Đường Niệm Niệm hình như còn xinh đẹp hơn.
Da như mỡ đông, như sương như tuyết, diễm như đào lý.
Nhiều người vây quanh như vậy, Đường Niệm Niệm vẫn làm người khác chú ý nhất, đẹp đến mức khiến cho người ta mắt nhìn lom lom.
Tề Quốc Hoa nhìn đến trợn cả mắt lên, chân cũng không khỏi tự chủ đi về phía tân khách, thậm chí có xúc động đào hôn.
"Anh nhìn đi đâu vậy?"
Dương Hồng Linh cắn răng nghiến lợi hỏi, túm người trở về, trong lòng hận Đường Niệm Niệm thấu xương.
Hồ ly tinh đáng chết, khẳng định là cố ý đến ăn cưới để quyến rũ chồng cô ta.
Tề Quốc Hoa giật nảy mình, rùng mình một cái, hoàn toàn tỉnh táo, anh ta lưu luyến không rời mà liếc nhìn Đường Niệm Niệm, thu hồi ánh mắt.
Nhưng tiếng của bà cụ Đường vẫn không ngừng truyền tới.
“Niệm Niệm nhà tôi tuổi tác còn nhỏ, không vội tìm đối tượng, hơn nữa với điều kiện hiện tại của nó, chàng trai bình thường không xứng với nó đâu."
"Khẳng định phải tìm người tài giỏi số một."
"Cô gái Đường Thôn chúng ta chỉ có Niệm Niệm là tài giỏi nhất!"
"Lời này của anh nói không đúng, Đường Thôn chúng ta nước tốt, con gái nuôi ra đều tài giỏi hết!"
Bà cụ Đường lập tức phản bác, mặc dù bà ấy cũng nghĩ như vậy, nhưng lời này tuyệt đối không thể nhận, sẽ khiến người ta ghim trong lòng.
Trong nhà của những tân khách khác còn có con gái, sắc mặt đều hòa hoãn, lời nói này đúng, con gái Đường Thôn ai cũng tài giỏi.
Lại đốt pháo lên, lốp bốp, lấn át tiếng nói chuyện của khách khứa, bà cụ Đường khoe khoang đủ rồi, nâng chén trà nóng uống một hớp, cũng không giành hạt dưa với người ta.
Đổi lại bình thường, bà ấy nhất định sẽ hốt một nắm hạt dưa bỏ vào trong túi, mang về nhà chậm rãi cắn, người trong thôn đều làm như vậy.
Hiện tại bà cụ Đường khinh thường làm loại chuyện này, cháu gái bà ấy là người tài ba một tháng kiếm được 98 đồng, bà ấy còn có thể cướp chút hạt dưa này của người ta sao?
Cũng quá mất mặt!
Khai tiệc, bốn món rau trộn bốn món ăn nóng, có cá có thịt còn có gà, là một bữa tiệc rượu cực kỳ chỉn chu, xem ra lần này nhà họ Tề đã bỏ ra vốn lớn rồi.
Đường Niệm Niệm ăn đến rất vui vẻ, cô bỏ ra năm hào năm xu lận đó, nhất định phải ăn cho lại vốn.
Bà cụ Đường lanh tay lẹ mắt gắp mấy miếng thịt, trước cho Đường Niệm Niệm, lại cho Đường Cửu Cân, sau đó bỏ vào trong chén mình.
"Động tác nhanh nhẹn một chút, trong nhà đều như quỷ chết đói, đi ra ngoài ngược lại giả vờ tiểu thư, đừng ăn rau xanh, ăn thịt, trong nhà còn nhiều rau xanh!"
Bà cụ Đường vẫn luôn nói linh tinh ở bên tai Đường Niệm Niệm, còn thỉnh thoảng gắp thịt cho cô ăn.
Bà cụ thực sự không quen nhìn con nhóc này phá của, đi ăn tiệc mà gắp rau xanh ăn, ngay cả đồ đần trong thôn cũng biết ăn tiệc phải ăn thịt, con nhóc chết tiệt kia còn không bằng đồ đần nữa.
Hiện tại bà cụ Đường rất hoài nghi đầu óc của xưởng trưởng nhà máy Hồng Tinh có phải cũng ngốc như con bé này hay không, bằng không làm sao có thể trả cho con nhóc phá của này tiền lương cao như vậy?
Đoán chừng là đồ đần gặp đồ đần nên vừa ý!
Đường Niệm Niệm nghe đến không kiên nhẫn, gắp thịt trong chén cho bà cụ và Đường Cửu Cân, cô không thích người khác gắp thức ăn, hơn nữa bà cụ Đường cũng không dùng đũa chung, hiện tại niên đại này, nông thôn căn bản không có khái niệm đũa chung, cô mà nói với bà cụ Đường thì đoán chừng lại phải bị mắng.
"Nội, nội vất vả rồi, ăn nhiều một chút!"
Đường Niệm Niệm giương khuôn mặt nhỏ, tùy tiện nói một câu, liền không quan tâm đến bà cụ nữa.
Chỉ là cô không thấy được, con mắt của bà cụ Đường đỏ lên trong nháy mắt, mũi còn chua chua, bà cụ sụt sịt, cúi đầu xuống ăn thịt, chỉ cảm thấy còn ngon hơn cả thịt rồng nữa.