Nghê Quân Lan được tâng bốc đến mức nở lỗ mũi, cô ta cũng cảm thấy điều kiện của mình rất không tồi, có thể xứng với chín mươi chín phần trăm người đàn ông ưu tú cả nước, một phần trăm còn lại khẳng định là ánh mắt không tốt, không nhìn thấy điểm tốt của cô ta.
"Được, mỗi ngày tôi đều có thời gian. Chị dâu Xuân Mai sắp xếp xong xuôi, điện thoại nói cho tôi một tiếng."
Biểu hiện của Nghê Quân Lan tự nhiên hào phóng, không hề có chút ngại ngùng, khiến Văn Thu Lan đang nằm sấp trên bức tường sát vách hài lòng một trăm lần. Bà ta muốn tìm con dâu thế này, mấy cô gái bụng dạ hẹp hòi, bà ấy không ưng.
Đường Niệm Niệm ở bên cạnh làm người nghe cả quá trình, đột nhiên xen vào nói: "Nghê Quân Lan, cô không thể gọi chị dâu Xuân Mai. Cô và Vu Quang Viễn gặp nhau, anh ta gọi chị Xuân Mai là thím, gọi tôi là dì, về sau cô phải gọi tôi là dì, nhớ chưa?"
Thật tốt, lại vô duyên vô cớ được làm bối phận lớn!
Tâm trạng của Đường Niệm Niệm cực kỳ tốt, hiền lành nhìn Nghê Quân Lan, chờ cô ta gọi dì.
"Chờ cô với Vu Quang Viễn thành rồi, tôi làm trưởng bối, chắc chắn sẽ tặng cô phong bì. Còn có phí đổi xưng hô, hay là cô đổi xưng hô ngay bây giờ trước? Tôi có phong bì nè.”
Đường Niệm Niệm giống như làm ảo thuật, móc ra một bao phong bì, bỏ vào một tờ năm đồng ngay trước mặt Nghê Quân Lan.
Nghê Quân Lan sững sờ hồi lâu, cuối cùng đã mới phản ứng kịp. Quơ tay cướp phong bì ngay tắp lự, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nghĩ hay lắm, tôi còn là giảng viên của cô đó nhé. Cô cũng chưa gọi tôi là cô Nghê, về sau mỗi người mỗi khác.”
Phong bì cô ta nhận, dù sao Đường Niệm Niệm không thiếu tiền, vừa rồi đã lấn lướt cô ta thế kia, phong bì này nhất định phải cướp vào tay.
Đường Niệm Niệm trợn trắng mắt, không có cướp phong bì về, trêu chọc cô gái này rất thú vị.
Triệu Xuân Mai cười ha hả nhìn, còn phụ họa nói: "Vậy mỗi người mỗi khác. Quân Lan đợi điện thoại của tôi nhé!"
"Được, tôi về đây!"
Nghê Quân Lan cầm ảnh rời đi, xe đạp của cô ấy đang đỗ trong sân. Có một đôi mắt vừa kích động vừa vui sướng đang nhìn chằm chằm theo cô ta, chính là Văn Thu Lan đang lén lút.
Đợi sau khi cô ta đi rời, Triệu Xuân Mai vọt tới dưới chân tường, hỏi: "Chị dâu Thu Lan, sao sao?”
"Tốt, chị sẽ bảo Quang Viễn mau trở về gặp mặt!"
Văn Thu Lan cực kỳ hài lòng, ngôn hành cử chỉ tự nhiên hào phóng, không phải người nhỏ nhen. Mặc dù tính tình có hơi kiêu kỳ, nhưng chỉ cần nói lý lẽ là được, hơn nữa tài mạo gia thế song toàn như Nghê Quân Lan, tính tình hơi kiêu kỳ một chút rất bình thường.
Tiểu Đường còn nói, Nghê Quân Lan từng bắt được đặc vụ của bọn quỷ Nhật, lập được công nữa cơ đấy!
Hiện tại Văn Thu Lan có chút lo lắng Nghê Quân Lan không ưng con trai nhà mình.
"Em thấy Quân Lan ưng Quang Viễn mà, chờ Quang Viễn trở về gặp một là biết có thành hay không liền!" Triệu Xuân Mai cười nói.
Trên mặt Văn Thu Lan toàn là tươi cười, bà ta còn cố ý vòng qua tường, từ cửa chính tiến vào cảm ơn Đường Niệm Niệm.
"Nếu mà thành công, bác hãy cám ơn chị Xuân Mai, tôi không giúp được gì."
Đường Niệm Niệm ăn ngay nói thật, cô dốt đặc cán mai chuyện làm mai mối, phá nhà giải thể thì rất am hiểu.
"Nếu mà thành công, cô và Xuân Mai đều lập được công, đến lúc đó sẽ cho hai người hai bao phong bì dày!”
Văn Thu Lan cười ha hả trở về, ban đêm kích động tới mức ngủ không được, dứt khoát tính toán tiền mặt trong nhà, còn trù tính tiệc cưới phải mời vị khách nào, càng tính càng có tinh thần, không hề buồn ngủ chút nào.
Một tuần đã qua, Vu Quang Viễn trở về rồi, Đường Niệm Niệm gặp được người thật. Đúng là đẹp trai, chỉ có điều hơi kém hơn Thẩm Kiêu nhà cô.
Địa điểm gặp mặt của anh ấy và Nghê Quân Lan được sắp xếp ở nhà Đường Niệm Niệm.
Nghê Quân Lan đã ăn mặc tỉ mỉ, Vu Quang Viễn vẫn mặc một bộ quân phục, đối với đàn ông, quân phục là trang phục đẹp nhất. Hai người đều rất hài lòng đối phương, hơn nữa tính cách hai bên bù khuyết cho nhau.