"Còn không bằng cô đi hỏi cha chồng tương lai của cô, chắc chắn ông ấy biết tình hình của con trai." Đường Niệm Niệm chỉ điểm nói.
"Tôi đã hỏi rồi, chú Vu không chịu nói, khẳng định là đã gặp nguy hiểm."
Sắc mặt Nghê Quân Lan tái nhợt, biểu cảm rất kiên định, cô ta van xin nói: "Đường Niệm Niệm, xe của cô cho tôi mượn đi, tôi muốn lái xe đến biên cương."
Cô ta không mua được vé, cha mẹ không cho phép cô ta ra ngoài, cha mẹ Vu Quang Viễn cũng không đồng ý, nhưng cô ta nhất quyết phải đi, không ai có thể ngăn được cô ta.
"Cô đi có thể làm gì? Cô ngay cả súng còn chưa từng sờ!"
Đường Niệm Niệm từ chối, cô không thể trơ mắt nhìn người phụ nữ này đi chịu chết.
"Tôi từng luyện bắn súng, cô đừng xem thường tôi, tôi cũng là lớn lên trong quân đội.”
Nghê Quân Lan không phục, khi còn bé cô ta đã ở bộ đội, về sau cha cô ta được điều đi đơn vị bí mật, cô ta mới rời khỏi quân khu, khi còn bé cha còn dạy cô ta ném lựu đạn nữa đấy.
"Tôi giúp cô nghe ngóng tình hình của Quang Viễn, ngày mai sẽ nói cho cô!"
Đường Niệm Niệm chuẩn bị hỏi Thẩm Kiêu, chắc hẳn anh sẽ biết.
Nghê Quân Lan đồng ý, mang theo sự thấp thỏm rời đi.
Buổi tối, Đường Niệm Niệm và Thẩm Kiêu gặp mặt tại không gian, hỏi về Vu Quang Viễn.
"Tiểu đoàn của anh ấy được sắp xếp thủ vững khu vực trọng yếu, được ra lệnh là thủ vững đến giây phút cuối cùng!" Thẩm Kiêu trả lời.
Đường Niệm Niệm nhíu chặt lông mày, trực giác của Nghê Quân Lan không sai, đúng là tình hình của Vu Quang Viễn không ổn.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tiểu đoàn của anh ấy sẽ hi sinh toàn bộ.
"Không thể tiếp viện sao?" Đường Niệm Niệm hỏi.
"Anh với anh ấy không thuộc chung đơn vị đồn trú, tình hình bên kia cũng không hiểu rõ lắm, có lẽ là binh lực eo hẹp!"
Nếu như là đơn vị đồn trú của Thẩm Kiêu, khẳng định là anh sẽ dẫn người tới trợ giúp, nhưng anh và Vu Quang Viễn được phân khác đơn vị quân đội, không thể làm việc vượt giới hạn.
Lông mày Đường Niệm Niệm nhíu chặt, cô không hiểu chỉ huy chiến dịch nhiều lắm. Đó đều là những mạng sống hoạt bát trẻ tuổi, lại bởi vì một mệnh lệnh mà biến thành tấm mộ lạnh băng.
Cô có thể hiểu được yêu cầu về mặt quân sự, nhưng nếu như người nhận mệnh lệnh này chính là Thẩm Kiêu, chắc chắn cô sẽ không thể chấp nhận.
Có lẽ là thời gian rời xa tận thế quá dài, hiện tại lòng dạ của Đường Niệm Niệm đã mềm nhũn chút, cô có chút không đành lòng.
"Em muốn đi một chuyến!"
Đường Niệm Niệm cũng không phải bởi vì nể mặt Nghê Quân Lan, cô vốn là dự định lên chiến trường hoạt động gân cốt, vừa khéo gặp được cơ hội này, vậy thì đi một chuyến đi.
"Anh không thể rời khỏi chỗ này, em cẩn thận chút."
Thẩm Kiêu không có ngăn cản, anh có lòng tin với vợ mình, hơn nữa nếu thật sự gặp được nguy hiểm thì còn có thể vào không gian.
"Yên tâm!"
Đường Niệm Niệm làm kí hiệu tay ok, cô đi sắp xếp lại một đống vũ khí, xuất phát trong đêm.
Ra không gian, đã là tám giờ tối, cô nói một tiếng với thím Trương là phải ra ngoài một chuyến, sau đó lập tức lái xe đi.
Đi đến nhà Nghê Quân Lan trước, cô không gõ cửa, mà là cầm tảng đá đập vào cửa phòng Nghê Quân Lan, cửa sổ mở, Nghê Quân Lan thấy cô thì mắt sáng rực lên, thều thào hỏi: "Có phải có tin tức rồi hay không?"
Đường Niệm Niệm viết một câu trên giấy, xếp thành máy bay giấy ném vào trong cửa sổ. Nghê Quân Lan mở ra nhìn, lập tức bắt đầu bận túi bụi, mười phút sau, cô ta vác theo một cái túi, bò từ cửa sổ lầu hai xuống.
"Đi!"
Đường Niệm Niệm gật đầu, hai nàng đều mặc áo dài quần dài, thuận tiện hành động.
"Bây giờ đi biên cương? Cô cũng đi?"
Nghê Quân Lan hơi phấn khích, lúc đầu cô ta dự định ngày mai mới đi, nào ngờ động tác của Đường Niệm Niệm càng nhanh hơn.
"Tôi đi thăm Thẩm Kiêu nhà tôi, anh ấy cũng đang ở chiến trường!"
Đường Niệm Niệm đi về phía vùng ngoại thành.
"Chúng ta lái xe đi?"
"Không!"
Đường Niệm Niệm phủ nhận, lái xe quá chậm, cô có phương tiện giao thông càng nhanh hơn.
Hai người đã đến một căn nhà nằm ở một nơi vắng vẻ vùng ngoại thành, cô bảo Nghê Quân Lan chờ bên ngoài, một mình lái xe tiến vào.
Nghê Quân Lan ngoan ngoãn gật đầu, Đường Niệm Niệm tiến vào sân, qua một hồi lâu vẫn không có động tĩnh. Bên ngoài đen như mực, vươn tay không thấy được năm ngón, còn có các loại âm thanh kỳ dị, cô ta nghe thấy chỉ cảm thấy lưng hơi lạnh, nhưng nghĩ đến Quang Viễn vẫn đang trong nguy hiểm, cô ta đã không sợ nữa.
Nếu ngay cả chút việc này cũng không chịu được, cô ta còn lên chiến trường thế nào?