Chỉ trong mấy phút, pháo binh của doanh doanh trại địch đã ngã xuống, hơn nữa bọn họ đều là trúng đạn ngay tim, là phát bắn trí mạng.
Vu Quang Viễn thấy không rõ trong kính viễn vọng, anh ấy chỉ thấy doanh doanh trại địch đã loạn cào cào.
"Đám chó Nhật đó làm gì lề mà lề mề vậy? Chết rồi?"
Đám binh sĩ ở trong chiến hào đợi hồi lâu đã không đợi được nữa, chui ra.
Vu Quang Viễn nhìn anh ấy một cái, trước kia sao không có phát hiện, tên này nói chuyện rất linh, nói là chuẩn.
"Đệt… Nổ rồi!"
Có người phấn khích kêu lên.
Tất cả mọi người đã nhìn thấy được, từ bên phương hướng bọn họ thế mà có một viên đạn pháo được bắn ra, ngắm rất chuẩn, quân địch tựa như sủi cảo bị nổ, lật tung trên không trung, quỷ khóc sói gào.
"Ầm…”
Mấy cái đạn pháo bắn tới liên tục, doanh doanh trại địch biến thành biển lửa, quân địch binh sĩ trốn chạy khắp nơi, hoàn toàn không để ý tới tiến công khu vực này.
Nhìn thấy cảnh tượng này, đám binh sĩ đang trong khu vực đều trợn tròn mắt.
"Chúng ta còn có đạn pháo?" Vu Quang Viễn hỏi.
"Hôm qua đã dùng hết rồi, lựu đạn cũng không còn nhiều nữa." Có người trả lời.
Bọn họ đã thủ vững bốn ngày ở khu vực địa hình cao này, sắp hết đạn cạn lương, hoàn toàn không có khả năng còn đạn pháo.
Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, cùng nhau nhìn về phía phương hướng đạn pháo đang được bắn ra, phương hướng đó là ở khu vực của bọn họ, người kia là ai?
Sao còn nhiều đạn pháo như vậy?
"Thằng chó Nhật này mẹ nó thật ảo, thế mà giấu nhiều đạn pháo như vậy, mụ nội nó, tôi phải đi xem xem!"
Một người đàn ông vạm vỡ, thô kệch cực kỳ phấn khích, chuẩn bị đi xem xét rốt cuộc là ai.
"Anh đi tìm chết à, ngoan ngoãn đợi!"
Nhưng anh ấy đã bị người ta túm trở về, trước mắt bọn họ đều đang ở điểm ẩn núp, đi ra ngoài sẽ bại lộ vị trí, quân địch sẽ bắn pháo chuẩn.
Lúc này Đường Niệm Niệm càng đánh càng hào hứng, máu huyết toàn thân đều sôi trào. Dường như cô lại về khi tận thế, mùi máu tươi và mùi khói thuốc súng trên chiến trường đều khiến cô cảm thấy vô cùng thân thiết.
Liên tục chịu mấy chục viên đạn pháo, doanh trại địch đã hỗn loạn. Trên mặt đất có rất nhiều thi thể, còn có bộ phận nửa chết nửa sống, quan chỉ huy của quân địch đang tập hợp đội ngũ, cũng xem như huấn luyện nghiêm chỉnh, rất nhanh đã tập hợp xong, chuẩn bị lại phát động tiến công.
Nhưng bọn họ vừa tập hợp xong, đạn pháo lại bắn tới, Đường Niệm Niệm chỉ chờ giờ khắc này.
Quan chỉ huy của quân địch chửi ầm lên: “Sao bọn họ còn có nhiều đạn pháo như thế? Không phải hôm qua đã bắn hết sao?"
Không ai trả lời ông ta ta, tất cả mọi người đang cố chạy trốn.
"Rút lui!"
Quan chỉ huy quân địch đành phải hạ mệnh lệnh rút lui, dự đoán tình hình chiến tranh đã xảy ra sai. Hỏa lực quân đội Hoa Hạ quá mạnh, khẳng định là tiếp viện đến rồi, bọn họ phải xin phái binh trợ giúp.
"Quân địch rút lui!"
Vu Quang Viễn liếm bờ môi đã khô quắt, bọn họ không chỉ có thiếu đạn dược, còn thiếu nước, các chiến sĩ chỉ có thể uống chút hạt sương giải khát ở buổi sáng.
"Mau nhìn, có người đuổi theo!"
Có binh sĩ trẻ tuổi phấn khích kêu, tất cả mọi người đã thấy. Một bóng đen mảnh khảnh như là mũi tên, hối hả bay xuống núi, trong ngực còn ôm một cây súng tiểu liên, tốc độ rất nhanh, bọn họ chỉ mới chớp mắt, bóng đen đã vọt tới chân núi rồi.
"Anh Vu, chúng ta đi tiếp viện đi!"
Mọi người đều xin đi, không thể để cho người ta chiến đấu một mình, thế là không trượng nghĩa.
Vu Quang Viễn phái một nửa người đến chân núi tiếp viện, để lại một nửa người thủ vững khu vực, anh ấy đi đứng không tiện, chỉ có thể ở lại khu vực.
Nhưng người đi tiếp viện lúc đến chân núi đã nhìn thấy một vùng bừa bộn, thây chất đầy đồng. Không có một người sống, ngay cả quan chỉ huy quân địch cũng bị bắn thành cái rổ.
"Không thấy được người kia, người đó chạy nhanh kinh!"
Các binh sĩ vận chuyển vũ khí và lương thực, còn có nước của quân địch, vật tư của bọn họ lập tức đầy ắp, vẫn có thể kiên trì tiếp mấy ngày.
"Bình nước này treo ở trên cây, còn có tờ giấy!"
Binh sĩ đưa tờ giấy cho Vu Quang Viễn, trên đó viết.
"Cho binh lính bị thương, một người một ngụm."