"Người thần bí có số lượng lớn vũ khí kiểu mới, còn có thuốc trị thương thần kỳ, có người trọng thương hôn mê sau khi uống thuốc trị thương, hiện tại đã tỉnh, bác sĩ kiểm tra vết thương, nói đã thoát khỏi nguy hiểm rồi." Có người nói.
"Thế thì thuốc trị thương đó còn thừa không?" Có người hỏi.
"Không có, chỉ một bình, thương binh có rất nhiều, cuối cùng là dùng nước pha loãng uống, hiệu quả đã giảm không ít."
Tất cả mọi người có chút tiếc nuối, thuốc trị thương tốt như vậy nếu có thể thừa lại một chút, không chừng có thể tìm được cách điều chế.
Bọn họ không biết, Vu Quang Viễn cố ý làm vậy, anh ấy cảm thấy người thần bí không hi vọng bị người khác quấy rầy, cho nên anh ấy mới nghiêm cấm cấp dưới thảo luận về người thần bí, còn uống sạch sẽ bình nước thuốc đó, giọt cuối cùng cũng pha loãng với nước nhiều lần, hoàn toàn xóa đi vết tích của người thần bí.
"Phó sĩ quan trưởng Thẩm, anh thấy thế nào?"
Mọi người cùng nhìn về phía Thẩm Kiêu, muốn nghe câu trả lời của anh.
Năng lực tác chiến đơn lẻ của Thẩm Kiêu là mạnh nhất, trong quân đội cả nước người có thể sánh ngang với anh chỉ đếm trên đầu ngón tay, không chừng anh sẽ có cái nhìn khác.
"Dân gian có rất nhiều cao nhân ái quốc, bình thường không lộ diện, lúc quốc gia gặp phải nguy khốn lại xuất hiện, người thần bí bên Vu Quang Viễn gặp phải kia, hẳn là một cao nhân có thân thủ cao siêu trong dân gian. Cao nhân như này, một người có thể đối kháng binh lực một quân đoàn!" Thẩm Kiêu trả lời.
"Coi như người đó là cao nhân dân gian, người đó lấy ở đâu ra nhiều vũ khí như vậy?" Có người đưa ra nghi vấn.
"Bên kia bờ chỉ cần có tiền, đều có thể mua được máy bay đại pháo."
Thẩm Kiêu còn lấy chính mình ra so sánh, bảo: "Tôi mua được chiếc trực thăng ở bên bờ bên kia, phá rã, vận chuyển trở về, lắp lại giống y như mới.”
Dù sao chuyện trực thăng không dối gạt được, còn không bằng mình tự khai.
Vẻ mặt những người khác đều rất hâm mộ, bọn họ biết Thẩm Kiêu thường xuyên đến bên bờ bên kia chấp hành nhiệm vụ, hơn nữa anh bên bờ bên kia còn có người cha chồng siêu cấp giày có, quả thực có thể mua được trực thăng.
Mẹ nó phúc khí của thằng nhóc này thật tốt!
"Anh Kiêu, chờ trở về thành phố Thượng Hải, trực thăng của anh để tôi chơi thử nhé?”
Có một người đàn ông trẻ tuổi chọt hạ Thẩm Kiêu, giọng điệu rất nịnh nọt.
"Được!"
Thẩm Kiêu đồng ý ngay tắp lự. Thằng nhóc này là người nhà họ Nghiêm ở Bắc Kinh, là anh họ của Nghiêm Trung Kiệt, gia thế khá cường thế. Có anh ấy hỗ trợ đưa trực thăng ra con đường sáng, về sau lấy cái gì từ trong không gian cũng thuận tiện rồi.
"Anh Kiêu thật trượng nghĩa, về sau có chuyện gì cứ lên tiếng."
Nghiêm Thiên Kiệt vui vẻ ra mặt, lý tưởng của anh ấy vốn là làm phi công, nhưng anh ấy kiểm tra sức khoẻ không khả quan, chỉ có thể vào lục quân, chỉ có thể lái trực thăng đỡ thèm thôi.
Có giải thích của Thẩm Kiêu, sự thần bí của người thần bí đã phai nhạt rất nhiều, có lẽ thật sự chỉ là một cao nhân dân gian nhỉ?
Sáng hôm sau, Đường Niệm Niệm đi từ ra không gian, dạo một vòng trong núi rồi mới ra khỏi núi, đi tìm Nghê Quân Lan.
Bọn Vu Quang Viễn đã rút lui khỏi khu vực có địa thế cao, đã liên hệ xong xuôi với doanh trại khác.
Anh ấy và Nghê Quân Lan gặp mặt ở điểm điều trị dưới chân núi. Lúc nhìn thấy Nghê Quân Lan, Vu Quang Viễn mãi hồi lâu vẫn không kịp phản ứng, thậm chí anh ấy cho là mình đã chết thật rồi, từ hôm qua đến bây giờ chỉ là ảo giác.
Mãi đến khi Nghê Quân Lan nhào tới, ôm anh ấy khóc lớn, lúc này anh ấy mới từ từ hoàn hồn. Nước mắt mặn, tiếng khóc kinh thiên động địa như vậy, chấn động tới mức màng nhĩ anh ấy đau, hẳn là thật, không phải ảo giác.
Lúc Đường Niệm Niệm chạy đến, Vu Quang Viễn còn đang dạy dỗ, Nghê Quân Lan ngoan ngoãn nghe anh ấy dạy dỗ, không dám cãi một chữ.
"Nhanh mồm nhanh miệng của cô đâu? Sao không phản bác lại?"
Đường Niệm Niệm rất khinh bỉ, nói chuyện với cô thì như ăn thuốc nổ, nói một câu trả lại một câu, nói chuyện với người yêu thì dịu nhẹ như con cừu nhỏ, thật là không có tiền đồ.