Cô vô cùng lý trí nói:
“Anh không cần rất xin lỗi, tôi cẩn thận suy nghĩ một lát, tuy tôi cũng có hảo cảm với anh, nhưng hiện giờ chúng ta còn nhỏ, tiếp xúc chưa đủ nhiều, hiện giờ còn cần thời gian tiếp xúc, yêu đương thì quá sớm, biến số cũng nhiều…”
“Anh nguyện ý đợi!” Vân Cô Viễn không đợi cô nói xong, đã nói như chém đinh chặt sắt.
“Hả?” Anh nói quá nhanh, Diệc Thanh Thanh không nghe rõ.
Vân Cô Viễn bình tĩnh nhìn cô, nói từng chữ từng câu kiên định:
“Anh nói anh nguyện ý đợi, 5 năm, 10 năm anh đều có thể đợi, thích em là chuyện của mình anh, có thể mang tới cho anh vui sướng anh chưa từng tự mình thể nghiệm. Anh nghĩ nếu không phải em, cũng không phải là người khác.”
“Anh!” Gương mặt Diệc Thanh Thanh đỏ bừng lên, một lúc lâu sau mới nói: “Chúng ta mới quen biết bao lâu, anh đã biết thích tôi như vậy ư? Dù sao tôi đã nói với anh rồi, tự anh suy nghĩ cho kỹ, 5 năm 10 năm gì đó kia, tôi coi như chưa từng nghe nói tới.”
Sau khi nói xong Diệc Thanh Thanh chạy mất.
Vân Cô Viễn nhìn dáng vẻ chạy trối chết của cô, trái tim cô đơn giống như bị thứ gì đó lấp đầy, đó là ánh sáng đến từ cô, một lúc lâu sau mới lẩm bẩm nói:
“Bởi vì là em mà, bây giờ anh mới biết được, có người chính là lớn lên ở điểm mấu chốt của trái tim người ta, sao có thể không thích.”
Hùng hổ ra cửa, xám xịt trở về, Diệc Thanh Thanh vùi mình vào trong chăn.
“A! Vậy mà mình bị một câu của anh ấy làm cho thẹn thùng! Mất mặt muốn chết!”
Mặt mũi vẫn không giữ được, Diệc Thanh Thanh điên cuồng quẫy đạp trong chăn, cuốn mình thành con nhộng.
“Là anh ấy thích mình, không phải mình thích anh ấy!”
“Không đúng, người này thoạt nhìn EQ chẳng ra sao, sao còn có kỹ năng nói lời âu yếm như vậy? Chẳng lẽ anh còn là tay già đời?”
Diệc Thanh Thanh bất ngờ ngồi dậy, lại đột nhiên nằm xuống, tát bốp bốp mặt mình hai cái, nói với mình:
“Bình tĩnh! Tốn thời gian nghĩ tới đàn ông, không bằng lãng phí trong học tập, học tập học tập!”
Cô mở giao diện của hệ thống ra.
[Ký chủ: Diệc Thanh Thanh.]
[Công đức: 1.]
[Điểm đánh dấu: 9.]
[Kỹ năng: Trù nghệ cấp 2-42%, thi đại học cấp 2-17%, gieo trồng cấp 1-92%, săn thú cấp 1-10%, chế tạo đồ gỗ cấp 1-0%.]
Kỹ năng gieo trồng sắp thăng cấp, nhân giữa trưa học tập một lát đi, buổi tối lại học một lát hẳn là sẽ thăng cấp.
Gần tới lúc thăng cấp như vậy, đây là động lực lớn nhất, Diệc Thanh Thanh quả quyết ấn chương trình dạy học kỹ năng gieo trồng, bắt đầu học tập.
Thời gian nghỉ trưa qua đi, tiến độ kỹ năng gieo trồng lại tăng 2%.
Buổi chiều cô phải đi làm, nghĩ tới nửa đêm hôm qua còn cô làm phiền nhiều hương thân như vậy, đặc biệt là mấy thím có quan hệ tốt với cô, vẫn nên cảm ơn bọn họ một chút.
Nhân số quá nhiều, nếu cô tặng quà hết cũng không đủ, cho nên sáng hôm nay cô rảnh, cô nấu hai nồi nước đường đỏ to, cho vào hai thùng gỗ siêu to đặt làm chỗ lão thợ mộc, còn có cả nắp cùng bộ.
Làm nửa ngày, buổi chiều làm việc cũng đã mát lạnh.
Cô khiêng hai thùng nước đầy đi ra cửa làm việc, vừa vặn cửa đối diện mở ra.
Vân Cô Viễn đối diện với tầm mắt của cô, cười vô cùng dịu dàng.
Diệc Thanh Thanh: “…”
Cô nỗ lực nghiêm mặt, vẻ mặt không đổi sắc quay đầu đi về trước.
“Thanh Thanh, cô đợi chúng tôi với!” Tiền Lai Lai ra ngoài, thấy Diệc Thanh Thanh thì nhanh chóng chạy tới, vội vàng gọi.
Diệc Thanh Thanh bất đắc dĩ dừng lại, đợi đám Tiền Lai Lai đuổi kịp.
Sáu người tụ tập lại.
“Sao cô chạy một mình thế? Phân đội nhỏ đầm lau sậy chúng ta phải đi làm việc cùng nhau!” Tiền Lai Lai nói.
Lý Mộng Tuyết cũng gật đầu.
Diệc Thanh Thanh đúng lý hợp tình nói:
“Tôi gánh hai thùng nước, không bằng cô chia sẻ giúp tôi đi? Dù sao chúng ta là một tổ chức.”
Tiền Lai Lai liên tục xua tay: “Không được không được, có đôi khi phải tự mình gánh vác ít mưa gió thì hơn!”
Lý Mộng Tuyết nhìn cổ tay trống rỗng một lát nói: “Không còn sớm nữa, đi nhanh đi!”
Chỉ có Vân Cô Viễn thành thật nói: “Anh giúp em.”
“Không được không được.” Diệc Thanh Thanh vội vàng từ chối, nói xong thì bước nhanh hơn, đi vội ra ngoài, còn nói với Tiền Lai Lai và Lý Mộng Tuyết: “Hai cô nhanh đuổi kịp bước chân của tổ chức đi!”
Tiền Lai Lai: “Cô ấy quá mạnh!”
Lý Mộng Tuyết: “Cô gái mạnh mẽ, không có biện pháp!”
Khi tới đồng ruộng, có hương thân thấy Diệc Thanh Thanh là nhân vật chính của bát quái trong thôn gánh hai thùng còn thô hơn eo cô, tò mò hỏi cô:
“Thanh niên trí thức Tiểu Diệc, cháu khiêng gì thế?”