Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài (Dịch Full)

Chương 119 - Chương 119: Người Đến Trễ

Unknown Chương 119: Người đến trễ

Hai người bọn họ như vậy, có phải rất giống người trẻ tuổi lén lút yêu đương hay không?

Chẳng trách cô luôn cảm thấy kỳ lạ.

Cô cứng miệng nói: “Tôi không sợ chuyện này, anh lo lắng cho danh dự của mình đi!”

“Anh cầu còn không được.” Vân Cô Viễn nhìn cô nghiêm túc nói, đôi mắt rực rỡ lấp lánh ở dưới ánh nến.

Diệc Thanh Thanh: “…”

Căn phòng này cô không ở lại nổi một giây được nữa!

Cứ tiếp tục như thế cô sẽ bị lời ngon tiếng ngọt của Vân Cô Viễn làm cho choáng váng đầu óc!

Diệc Thanh Thanh lựa chọn đẩy cửa chạy mát.

Một lần lạ hai lần quen, lần này cô chạy nhanh hơn lần trước nhiều.

Vân Cô Viễn bất đắc dĩ nhìn dáng vẻ chạy trốn của cô, cười vô cùng vui vẻ.

Thái độ thả lỏng!

Nhưng mà cô vẫn còn nhỏ, không thể sốt ruột khiến cô sợ hãi.

“Các tiểu đội trưởng đếm xem người trong đội mình đã tới đủ chưa!”

Sáng sớm hôm sau, mọi người đều tập hợp ở một chỗ, đợi phân công nhiệm vụ đi làm việc, đại đội trưởng Triệu Hữu Điền kêu to như thường ngày.

Nhân viên ghi công điểm ở bên cạnh ghi chép.

Tuy mọi người làm việc cọ tới cọ lui, nhưng nếu không xin nghỉ, người nào cũng không tới muộn, bởi vì đến muộn một lát sẽ bị trừ 1 công điểm.

Ai cũng luyến tiếc vì mấy phút như vậy, trừ mất công điểm cực khổ kiếm được lúc trước.

Cho nên thường ngày đều là nghìn bài một điệu đến đông đủ, hay là tin tức người nào có chuyện gì muốn xin nghỉ.

Hôm nay mấy tiểu đội đầu đều rất bình thường.

“Tiểu đội 1 đã đến đông đủ!”

“Tiểu đội 2, cũng đủ!”

Mãi đến khi tới tiểu đội 7 tiểu đội trưởng đứng ra nói: “Báo cáo, tiểu đội 7 Ngô Thúy Hoa còn chưa tới!”

Đại đội trưởng Triệu Hữu Điền nhíu mày: “Tiểu đội 8 thì sao?”

“Tiểu đội 8 chỉ có thanh niên trí thức Chu xin nghỉ, những người khác đều tới đủ.”

Thông thường nói xong những lời này, mọi người đều sẽ nói về Chu Diễm Hồng mấy câu, dù sao ở trong mắt người làm nông, mỗi ngày không làm việc chạy tới huyện thành, chính là làm việc không đàng hoàng.

Có người nói chuyện cô ta trở về thành phố thất bại, có người nói sau khi thu hoạch vụ thu qua đi cô ta sẽ không có mấy công điểm, năm sau sẽ đói tới mức gặm vỏ cây.

Nhưng hôm nay Chu Diễm Hồng xin nghỉ lần nữa, cũng không tạo nên bọt sóng gì.

“Hôm nay Ngô Thúy Hoa này làm sao vậy?”

“Sáng hôm nay tôi còn gặp được bà ta ấy, động tác rất nhanh nhẹn!”

“Nói ra mấy ngày nay hình như bà ta tới muộn hơn thường ngày một chút, không đi cùng với hai vợ chồng Nhị Lâm Tử.”

“Còn rất vội vã, trên đầu đều là mồ hôi, không biết là đi đâu.”

“Chuyện này thì tôi biết, hôm qua trời còn chưa sáng tôi ra ngoài gánh nước, thì thấy bà ta cõng sọt đi lên núi. Hỏi bà ta thì bà ta nói Cẩu Đản không còn, trong lòng bà ta khó chịu, không ngủ được nên dứt khoát lên núi nhặt ít củi.”

“Tuýt…” Đại đội trưởng Triệu Hữu Điền thổi còi một cái: “Yên lặng!”

Cuối cùng khiến đám người im miệng lại, sau đó gọi bên tiểu đội 7: “Nhị Lâm Tử, mẹ cháu có chuyện gì vậy?”

Triệu Song Lâm cũng rất sốt ruột, liên tục nhìn xung quanh phía sau, gương mặt trắng bệch.

Gần đây mẹ anh ta trời còn chưa sáng đã lên núi, nói là nhớ Cẩu Đản.

Hôm kìa xách về một con gà rừng, hôm kia thì một con thỏ, tuy hôm qua không có gì, nhưng bà ta nói đây là Cẩu Đản thấy bọn họ chịu khổ, đau lòng bọn họ nên đưa đồ cho, hôm nay bà ta lại lên núi.

Cha anh ta không còn nữa, trong nhà này không ai quản được mẹ anh ta, nhưng mà mấy ngày nay không có chuyện gì, thậm chí còn mang đồ về khiến anh ta đều mơ hồ cảm thấy là Cẩu Đản đã trở về.

Anh ta và vợ cũng muốn đi theo xem Cẩu Đản tặng đồ kiểu gì, nhưng mẹ anh ta không cho.

Nói anh ta là đàn ông, dương hỏa nặng, không tốt với Cẩu Đản, vợ anh ta thì ít tuổi cũng dễ bị bắt mất.

Nhưng chuyện này đều là phong kiến mê tín, hiện giờ đều giảng khoa học!

Cả nhà bọn họ che giấu rất kỹ, không dám để lộ ra ngoài một chút, thậm chí còn mơ hồ hi vọng Cẩu Đản lại tặng thêm đồ khác.

Nhưng hôm nay mẹ anh ta mãi mà không về, lúc này đại đội trưởng hỏi, anh ta không dám nói thật lắp bắp nói:

“Mẹ cháu nói không ngủ được, nên lên núi nhặt củi.”

“Sáng sớm nhặt củi cái gì, chỉ gây thêm phiền!”

Đại đội trưởng Triệu Hữu Điền lớn giọng rống khiến Triệu Song Lâm cúi đầu, một lúc lâu sau mới căng da đầu cầu xin.

 


Bình Luận (0)
Comment