Ngô Thúy Hoa tức tới mức mặt đỏ bừng lên, nhưng bà ta không thể mở miệng phản bác, tuy chuyện muốn đưa bà ta ngồi tù lần trước không thành, nhưng phải bồi thường tiền, trong lòng bà ta không chỉ hận, dù ít dù nhiều vẫn có chút sợ thanh niên trí thức ít tuổi này.
Người khác đều nói Diệc Thanh Thanh là người tốt, ngay cả con trai của bà ta cũng đứng về phía cô nói mẹ già của mình.
Chỉ có bà ta cảm thấy Diệc Thanh Thanh lợi hại, bà ta chỉ dám giở trò sau lưng, không dám đấu chính diện với cô, dù sao trong nhà không có nhiều tiền bồi thường như vậy.
Chuyện hôm nay bà ta không thể nói là Diệc Thanh Thanh đặt bẫy, bà ta đặc biệt giành trước chiếm tiện nghi.
Hơn nữa bẫy này ngoại trừ bà ta ra, thì không có ai nhìn thấy là Diệc Thanh Thanh làm.
“Mẹ! Mẹ lại hồ đồ rồi, sao chuyện này có thể là thanh niên trí thức Diệc làm, hôm nay cô ấy đi làm việc, hơn nữa sao người ta biết được mẹ đi đâu, còn đặc biệt hại mẹ?”
Khoảng thời gian trước Triệu Song Lâm nghe mẹ nói xấu về thanh niên trí thức Diệc không ít lần ở nhà, lúc này bị ngã, vì Diệc Thanh Thanh người ta hỏi nhiều một câu lại muốn đổ chuyện này lên đầu cô.
Còn không phải là thấy người ta có tiền muốn hố một khoản ư?
Nhưng dù sao người ta cũng là ân nhân cứu mạng của anh ta, làm như vậy sau này có người nào còn dám giúp bọn họ.
Ngô Thúy Hoa tức tới mức suýt ngất đi, nhìn con trai tốt của bà ta đôi mắt là bị phân che mất rồi.
Các hương thân nghe Ngô Thúy Hoa nói là Diệc Thanh Thanh đào hố hại người, trong lòng vẫn có chút nghi ngờ với Diệc Thanh Thanh.
Nhưng mà nghe Diệc Thanh Thanh nhắc tới chuyện vào nhà trộm cướp cộng thêm bồi thường tiền lúc trước, mới nhớ tới Ngô Thúy Hoa chuyên đổ tội cho người khác không phải là lần đầu tiên, hơn nữa e rằng bà ta cũng hận thanh niên trí thức Diệc.
Cộng thêm Ngô Thúy Hoa không thể mở miệng phản bác, ngay cả con trai ruột cũng nói mẹ mình nói dối, vậy còn có thể là giả sao?
Ngô Thúy Hoa này đúng là người không biết tốt xấu, ngay cả ân nhân cứu mạng cũng dám đổ tội, e rằng lần này lại đánh chủ ý với thanh niên trí thức Diệc!
…
Lúc này Diệc Thanh Thanh kinh doanh tốt thanh danh lúc trước có tác dụng, mọi người xung quanh đều lên án công khai với Ngô Thúy Hoa.
“Ngô Thúy Hoa, chẳng lẽ bà đổ tội cho người khác nghiện rồi sao? Cứ muốn tóm con dê béo là thanh niên trí thức Tiểu Diệc không thả như vậy ư?”
“Thật sự là người giỏi lừa gạt, sáng sớm tinh mơ chạy lên núi bắt thỏ, làm hại mọi người chậm trễ đi làm việc tìm bà, bà không nói một câu cảm ơn thì thôi, vừa mở miệng đã đổ tội cho người khác, tim đen đúng không?”
“Đúng vậy, một lúc lâu như vậy đủ kiếm mấy công điểm, bà bồi thường nổi không?”
“Bà đừng nghĩ chúng tôi là kẻ ngốc, nếu hố này không phải bà đào, bà có thể biết nơi này mà tới nhặt thỏ sao? Nếu thanh niên trí thức Tiểu Diệc đào, cô ấy có thể đợi bà tới nhặt ư? Hơn nữa có mấy buổi trưa buổi tối tôi thấy thanh niên trí thức Tiểu Diệc lên núi nhặt củi, còn trẻ tuổi vừa tới Đông Bắc chúng ta đã biết tích trữ củi cho mùa đông trước, tôi không thấy cô ấy ôm con thỏ lần nào.”
Ngay cả Thang Lan vẫn luôn nhìn cô không thuận mắt cũng nói một câu giúp cô, chẳng qua là hơi ngắn gọn:
“Bà lại lừa gạt!”
Diệc Thanh Thanh tràn ngập cảm kích nhìn mọi người, dung mạo tiểu bạch hoa này của cô cũng không thể lãng phí, nên dùng phải dùng!
“Cảm ơn các hương thân đã nói mấy câu công bằng giúp cháu, cháu thật sự cảm ơn quốc gia phân cháu tới thôn Hưởng Thủy chúng ta, nơi này núi non hùng vĩ, người càng tốt hơn, có thể gặp người tốt đôi mắt sáng ngời, thiện lương công bằng như các thím là vinh hạnh của cháu. Tuy có mấy đồng chí cá biệt tư tưởng giác ngộ lệch lạc, nhưng chúng ta không thể vứt bỏ thím ấy, cháu tin tưởng thím Ngô sẽ chậm rãi tốt hơn dưới đốc xúc của mọi người!”
Cô tình thâm ý thiết nói những lời này, diễn đến vô cùng hăng hái.
Các hương thân bị những lời hay này của cô làm cho vô cùng vui sướng, càng nhìn càng cảm thấy cô hiểu chuyện.
Ngô Thúy Hoa nói cô như vậy, cô còn nói giúp bà ta!
Chuyện này, chắc chắn trăm phần trăm không phải là thanh niên trí thức Tiểu Diệc làm!
Đặc biệt là Triệu Hữu Điền và Cao Vi Dân hai người vẫn luôn cẩn thận tính toán vì sự phát triển của thôn Hưởng Thủy, thích người ta khen thôn Hưởng Thủy nhất.