Sau khi nói xong thì cô chạy mất, trong núi rừng tràn ngập cây cối, con đường gập ghềnh dường như không chút ảnh hưởng đối với cô, âm thanh còn quanh quẩn ở đây nhưng bóng người đã biến mất.
Vân Cô Viễn: …
Đột nhiên lại cảm thấy không vui vẻ!
Lý Mộng Tuyết: Lại ăn cơm chó! Ha ha!
…
Giải quyết một phiền phức lớn, tâm trạng của Diệc Thanh Thanh rất tốt, tâm trạng tốt đương nhiên là sẽ ăn gì ngon khao mình.
Nhưng buổi trưa ngắn như vậy, cô cũng không muốn nấu ăn, đồ ăn tích trữ trong không gian lúc trước có tác dụng.
Cô nấu một nồi cơm khoai lang đỏ, múc nước lau mồ hôi và bụi trên người, nhàn nhã ngồi trên ghế bập bênh ở trong sân nghỉ ngơi một lát.
Đợi cơm chín, thì lấy bát gà hầm nấm lần trước trong không gian ra, rót một cốc trà lạnh vô cùng thoải mái.
Nghĩ tới ngày hôm qua Vân Cô Viễn để cô mượn đường từ phòng anh, còn đào bẫy giúp cô nữa, Diệc Thanh Thanh lại lấy một bát gà hầm nấm ra, dùng một cái bát khác úp lên.
Vừa rồi nhiều người còn không cảm thấy gì, lúc này lại muốn đơn độc đi tìm anh, khiến cô nhớ tới câu “cầu mà không được” của người nào đó tối qua, trái tim lập tức đập nhanh hơn.
“Chỉ đưa đồ ăn mà thôi, không vào phòng, có lẽ không sao đâu!” Diệc Thanh Thanh cổ vũ bản thân xong, làm tốt xây dựng tâm lý, sau đó hít sâu một hơi mở cửa đi ra ngoài, gõ cửa phòng đối diện.
“Cho anh cái này, cảm ơn anh giúp tôi, về phòng hãy mở ra.” Diệc Thanh Thanh đưa đồ cho anh, cũng không dám ngẩng đầu nhìn gương mặt trời đố kỵ người hận của anh.
Nhưng mà khi đưa đồ không thể tránh khỏi chạm vào bàn tay lạnh lẽo như ngọc của anh, không thể lãng phí được.
[Đánh dấu ở điểm đánh dấu trên người Vân Cô Viễn, nhận được một viên dưỡng nhan hoàn mạnh mẽ.]
Đưa đồ đánh dấu xong, Diệc Thanh Thanh nhanh chóng xoay người, giống như có thứ gì đó đuổi theo cô về phòng.
Cô sợ Vân Cô Viễn lại nói một câu “cầu mà không được” như tối qua với cô.
Phải biết rằng cô thật sự tốn rất nhiều sức lực, mới kiên trì được điểm mấu chốt không bị sắc đẹp dụ hoặc.
Vân Cô Viễn nhìn bát trong tay cười bất đắc dĩ.
Quả nhiên là ngày hôm qua làm cô sợ, vừa rồi khi ở trên núi tốt xấu gì cũng nói với anh một câu, lúc này lại giống như con thỏ bị dọa sợ, không dám ngẩng đầu lên.
Diệc Thanh Thanh về phòng khóa cửa lại, xoa gương mặt hơi đỏ lên, thở hắt ra: “Mỗi ngày cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, phải sống thế nào đây!”
Cô ngồi trên giường đất, vừa ăn cơm vừa oán trách nghĩ họa thủy ở đối diện nhiễu loạn nỗi lòng cô.
Chẳng trách thường nói yêu đương ảnh hưởng tới học tập, cô còn chưa hẹn hò đâu, đã ảnh hưởng tới ăn cơm.
Dùng sức lắc đầu quăng người nào đó ra ngoài, hồi ức lại dáng vẻ Ngô Thúy Hoa té ngã ngày hôm nay.
Cảm giác rối rắm lập tức không còn, so với nhớ đàn ông, vẫn nên nhìn kẻ thù mất mặt tương đối dễ ăn cơm hơn.
Lúc này bắt được Ngô Thúy Hoa, sướng thì sướng, nhưng mà sau này muốn làm bẫy bắt con mồi như vậy là không được.
Thoáng có chút đáng tiếc, nhưng sau khi kỹ năng gieo trồng thăng cấp, cô lập tức điều chỉnh lại học tập kỹ năng, đổi thời gian học tập kỹ năng săn thú có khả năng thăng cấp trước và kỹ năng gieo trồng.
Hiện giờ là mỗi ngày đều học kỹ năng săn thú, kỹ năng gieo trồng thì học cách ngày.
Cho nên gần đây kỹ năng săn thú của cô cũng tiến xa, bắn tên chính xác không ít, cũng có thể đổi phương pháp đi săn.
Trực tiếp dùng cung tiễn bắn, còn tiện hơn dùng bẫy một chút, cô cũng không cần một ngày hai bữa chạy lên núi.
Ăn cơm xong vẫn còn sớm, Diệc Thanh Thanh lấy cuốn sổ ra xé hai trang giấy, chuẩn bị viết thư cho mẹ cô.
Còn mấy ngày nữa trong đội sẽ nghỉ, viết xong thư trước, cô không muốn lại ngồi trước cửa bưu cục viết thư nữa.
Hơn nữa lần này cô đến huyện thành phải làm rất nhiều chuyện.
Cô phải canh chừng làm thỏ khô gửi về nhà, gà khô giữ lại lần tới gửi, tránh cho mẹ cô cho rằng cô chịu thiệt gửi về cho nhà.
Ngoài ra còn phải đi dạo nhà sách Tân Hoa, tuy kỹ năng thi đại học của cô rất tiện, trong hình thức dạy học kỹ năng đủ hết dụng cụ học tập nhưng trong phòng trong hiện thực trong phòng cô không thể không có gì.
Phải có ít nhất một bộ tài liệu học tập, ngoài ra còn mua ít sổ ghi chép.
Bút máy mực nước là cô mang từ nhà theo, nhưng sổ ghi chép phải viết nhiều tri thức như vậy có chút không đủ dùng.
Ngoại trừ chuyện này ra, cô còn muốn lần này đến huyện thành, bán chiếc tivi kia đi.