“Không, tôi không sao, không đến trạm y tế, trở về nghỉ ngơi là được.” Chu Diễm Hồng nghiến răng đứng dậy, tránh thoát tay Tiền Lai Lai: “Tôi trả lại cô xe, lần này bị ngã nên tôi không lấy tiền thế chấp nữa, tôi đi trước.”
“Này, xe cũng không bị ngã hỏng, không cần như vậy!” Tiền Lai Lai nhìn Chu Diễm Hồng nghiêng ngả lảo đảo tiến về trước, dậm chân.
Cô ấy thích tiền, nhưng cũng không kiếm tiền bằng cách này.
Chu Diễm Hồng ngay cả sức lực quay đầu lại cũng không có, nghe thấy những lời này trong lòng ấm áp, nhưng số tiền này là của kẻ lừa đảo, cô ta không hiếm lạ.
Thật sự không nghĩ tới ngày xưa cô ta xem thường nhất loại phụ nữ dựa vào đàn ông kiếm được thứ tốt, bây giờ cô ta bị đàn ông lừa, cuối cùng vẫn là tham niệm quấy phá!
Không biết Thang Lan chạy tới đỡ cô ta khi nào.
Tiền Lai Lai nâng xe đạp dậy, mới tính toán đuổi theo Chu Diễm Hồng có khả năng sẽ té ngã lần nữa đưa về khu thanh niên trí thức, thì thấy được cảnh này.
Vẻ mặt cô ấy khó hiểu nói: “Không phải là hai bọn họ không hợp nhau sao? Sao lúc này Thang Lan còn tới giúp cô ta?”
Diệc Thanh Thanh lắc đầu, cô cũng không rõ lắm, trong truyện gốc cũng không phải là như vậy.
Trong sách là viết theo thị giác của nữ chính Lý Mộng Tuyết, trên cơ bản đều là chuyện cô ấy từng nhìn thấy hay là liên quan tới cô ấy mới có thể miêu tả tỉ mỉ.
Chuyện Chu Diễm Hồng trở về thành phố bị lừa, vẫn là Lý Mộng Tuyết đến thành phố sau đó mới nghe được đại khái.
Chỉ biết cô ta vì muốn trở về thành phố, cặp với con cháu của một cán bộ cao cấp ở huyện thành, nhưng thực ra người nọ là kẻ lừa đảo.
Sau khi danh sách về thành phố có, người nọ lập tức biến mất không thấy.
Chu Diễm Hồng phát hiện trong danh sách về thành phố công xã thông báo không có cô ta xong, thì đến huyện thành tìm người nọ, kết quả đương nhiên là không tìm được.
Cô ta chưa từ bỏ ý định, lật tung các khu ở huyện thành thăm hỏi, chuyện này mới truyền ra, nhà nhà ở huyện thành mới biết tin tức, lúc này nữ chính Lý Mộng Tuyết mới nghe được tin.
Trong sách Lý Mộng Tuyết không nhanh chóng có xe đạp như vậy, Tiền Lai Lai cũng không bỏ tiền mua xe, thanh niên trí thức mới ở khu thanh niên trí thức đều không có xe, đương nhiên là Chu Diễm Hồng cũng không mượn.
Cũng không có giao thoa gì với nữ chính, đương nhiên không có miêu tả tương ứng.
Loại chuyện té ngã nửa đường như vậy cũng không có, Diệc Thanh Thanh nhớ mang máng hình như trong sách từng nhắc tới, nói là Chu Diễm Hồng liên tục tới huyện thành một khoảng thời gian, lại nghỉ một thời gian sau đó mới tiếp tục làm việc.
Cụ thể là vì sao, Diệc Thanh Thanh cũng không biết.
Nhưng mà lần này nhìn dáng vẻ suy yếu của Chu Diễm Hồng, liên tưởng tới dấu vết để lại trong sách, trong đầu Diệc Thanh Thanh xuất hiện một suy đoán lớn mật.
Không phải là cô ta mang thai con của người đàn ông kia đấy chứ?
Lúc này là mới phá thai?
Nếu không không thể giải thích vì sao cô ta thoạt nhìn suy yếu như vậy, còn kiên trì không chịu đến trạm y tế, cộng thêm sau đó không đến huyện thành, còn xin nghỉ một thời gian.
Có lẽ là vì như vậy.
Nhưng lúc này bệnh viện chính quy cho phá thai sao?
Diệc Thanh Thanh cũng không rõ lắm chuyện này, nếu tìm phòng khám dởm không chuẩn tư cách làm nghề y, e rằng sẽ thương tổn cơ thể!
Diệc Thanh Thanh thở dài, con gái vẫn nên bảo vệ bản thân thật tốt!
Ngàn vạn lần đừng để yêu đương làm choáng váng đầu óc, thích người ta tới mấy cũng không thể không để ý tới bản thân.
Nhưng mà Chu Diễm Hồng cũng rất tàn nhẫn với mình, không tìm thấy kẻ lừa đảo cặn bã, thì quyết định phá đứa bé, cũng coi như kịp thời ngăn cản tổn hại.
Tiền Lai Lai cũng chỉ hỏi như vậy, thấy Chu Diễm Hồng có người đỡ, thì không tham dự vào chuyện của cô ta nữa.
Nhưng mà tiền thế chấp này cô ấy sẽ không nhận, dù sao xe đạp không có vấn đề gì.
Bên này Chu Diễm Hồng đột nhiên bị Thang Lan im hơi lặng tiếng đỡ lấy, muốn tránh ra.
Bọn họ vẫn luôn nhìn nhau không vừa mắt, không có việc gì mà tỏ ra ân cần, không phải gian cũng là trộm!
“Được rồi, đừng cậy mạnh, cô muốn bị người ta thấy cô liên tục ngã hai lần, hoài nghi tình hình của cô à?” Thang Lan đè thấp giọng cảnh cáo cô ta, tay giống như kìm sắt nắm lấy cánh tay cô ta, không cho cô ta cơ hội tránh ra.
Chu Diễm Hồng hoảng sợ quay đầu nhìn cô ta: “Cô đã biết chuyện gì?”