Hơn nữa Lưu Mỹ Lệ còn thường xuyên ôm bụng, giống như đây là chỗ dựa, còn thường xuyên nhân lúc cha mẹ nguyên chủ không ở nhà dạy quan điểm cho nguyên chủ, nói cô ấy gả cho người ta là người ngoài, đứa bé trong bụng Lưu Mỹ Lệ mới là người Diệc gia chân chính.
Cho nên lúc trước Lưu Mỹ Lệ chơi xấu, cô ấy mới không dám nói cho người trong nhà, quyết định tự mình nghĩ cách, nghe người ta tuyên truyền xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, đầu óc cô ấy nóng lên đi đăng ký.
Sau khi biết được chân tướng, mới ầm ĩ muốn giả bệnh trốn tránh chuyện xuống nông thôn.
Diệc Thanh Thanh xuyên qua tới đây xong, phát hiện nguyên chủ là bị Lưu Mỹ Lệ tẩy não, thực ra địa vị của cô ấy ở nhà còn cao hơn Lưu Mỹ Lệ mang thai.
Tuy cha Diệc ít khi phát biểu ý kiến, nhưng thực ra vẫn luôn một lòng với mẹ cô, mẹ cô căn bản chướng mắt Lưu Mỹ Lệ, hoàn toàn là nể mặt miếng thịt trong bụng cô ta, mới tạm thời không so đo với cô ta.
Chỉ có thể nói, cha Diệc mẹ Diệc dạy con gái quá ngây thơ rồi.
Lúc này đuổi Lưu Mỹ Lệ đi, Diệc Thanh Thanh giơ cao hai tay hai chân tán thành, hơn nữa sau này trở về có cơ hội thì bỏ đá xuống giếng, dù sao nguyên chủ chết có hơn nửa nguyên nhân là vì cô ta.
Từ trước tới nay cô luôn là oan có đầu nợ có chủ, báo thù phải tìm đúng người.
Ban đầu Lưu Mỹ Lệ mang thai, không nói tới đứa bé quan trọng cỡ nào, ít nhất đứa bé vô tội, thu thập cô ta sợ thương tổn đứa bé.
Lúc này đứa bé sinh ra, bởi vì là con gái, dựa theo quan điểm của Lưu Mỹ Lệ, sinh con gái sống lưng không thẳng nổi, ngay cả cô ta cũng không thích.
Sau này đứa nhỏ này sẽ không có quan hệ gì với cô ta, báo thù cũng không chậm trễ gì.
Nhưng tuy trong lòng Diệc Thanh Thanh nghĩ như vậy, nhưng không nói thẳng cho mẹ cô như vậy.
Thậm chí phương thức xử lý Lưu Mỹ Lệ và cháu gái tên Tiểu Tuệ kia, cô không thể lắm miệng, đó là vợ và con của anh trai, cô châm ngòi quá thẳng, e rằng sau này sẽ sinh ra khúc mắc.
Đặc biệt là đứa bé, tuy cô không có ác ý gì với đứa bé, nhưng đứa nhỏ này trưởng thành thành thế nào thì khó mà nói.
Nhỡ đâu sau này sinh ra mấy phần nhớ nhung với tình thương của mẹ, nói không chừng sẽ ghi hận Diệc Thanh Thanh cô.
Cho nên cô lựa chọn không nói gì trong thư, không phát biểu ý kiến đối với chuyện này.
Thù của mình, đến lúc đó tự mình đi báo, không chỉ càng sảng khoái, sau này nhỡ đâu bị ghi hận cô cũng không tính oan khuất, khác biệt rất lớn nói mấy câu bị ghi hận.
Cho nên nửa trang giấy cuối cùng để lại, Diệc Thanh Thanh chỉ nói hai câu, góp đủ chiều dài, cũng bày tỏ cô viết thư trước, không mang theo giấy thừa, nếu muốn viết dài hơn của mẹ là không có khả năng, hai tờ giấy là cực hạn của cô.
Sau đó Diệc Thanh Thanh đến bưu cục gửi thư và thịt thỏ hong gió về.
Sau khi trở ra, cô mở túi đồ mẹ gửi ra, một hộp nước sốt thịt băm, một lọ rau muối.
Sờ đáy bình, đúng là dán đồ.
Cô lấy ra xem, có phiếu gạo 10 cân.
Xem ra mẹ vẫn quyết tâm nuôi cô, dựa theo sức ăn của nguyên chủ, phiếu gạo 10 cân này đủ cho cô ăn no mỗi ngày, ăn đủ 1 tháng.
Ngày phiếu gạo không dài, cũng không để lâu được, Diệc Thanh Thanh dứt khoát chạy tới cửa hàng bán lẻ lương thực, đổi hết thành lương thực tinh, thuận tiện đánh dấu ở đây.
Lương thực ở trong ba lô không còn nhiều, lại tích trữ thêm một ít.
[Đánh dấu ở cửa hàng bán lẻ trạm lương thực huyện Thiết Lĩnh, nhận được 15 cân lương thực tinh.]
Ngoại trừ thứ này cô còn đánh dấu ở ngân hàng.
[Đánh dấu ở ngân hàng huyện Thiết Lĩnh, nhận được 100 tệ.]
Lần này đánh dấu ở ngân hàng chỉ nhận được 100 tệ, ít hơn đánh dấu lần trước 50 tệ.
Hóa ra có địa điểm đánh dấu, lặp lại đánh dấu cũng chưa chắc sẽ nhận được đồ giống y như đúc, số lượng cũng có dao động, nói không chừng chủng loại như vậy cũng có khả năng.
Đánh dấu ở cửa trạm phế phẩm cũng thiết lập lại thành công, có thể lại đi thử xem, nếu lại đánh dấu ra một bộ đồ nội thất thì quá sướng.
Dù sao đồ thủ công là đồ cổ, còn là hoàn toàn mới, không có dấu vết từng có người sử dụng.