Không đúng, có khả năng đồ đánh dấu được chưa chắc khoa học, thuốc viên đánh dấu từ người Vân Cô Viễn rất không khoa học, nhưng con người Vân Cô Viễn hình như không có chút khác thường gì.
Không nghĩ ra thì không nghĩ ra, tóm lại nhận được lá bùa được mùa này xem như kiếm lời, 2 điểm đánh dấu có thể đảm bảo 1 năm được mùa, không phải có lời hơn tốn 1 điểm đánh dấu chỉ nhận được đao chém đầu sao?
Nghĩ như vậy, bóng ma do đao chém đầu mang tới đã tiêu tán không ít.
Tiếp tục liên tục chiến đấu ở địa điểm kế tiếp.
[Đánh dấu ở điểm đánh dấu nhà tang lễ huyện Thiết Lĩnh, nhận được kỹ năng chế nhang.]
Lại là một kỹ năng, trình độ của giáo viên dạy học là cấp 5-99%, có thể nói là người có trình độ kỹ năng cao nhất mà cô từng thấy.
Kỹ năng chế nhang nghe có vẻ không tệ, chẳng qua kỹ năng chế nhang đánh dấu được từ nhà tang lễ này vẫn khiến người ta lo lắng, lúc này cũng không tiện kiểm tra.
Trong lòng vô cùng tò mò, điểm đánh dấu cũng bị cô tiêu chỉ còn 1 điểm, vì thế cô tính toán về thôn.
Lúc này khoảng hai ba giờ chiều, trở về sớm một chút ngoại trừ xem kỹ năng và vật phẩm mới, còn có thể luyện kỹ năng săn thú.
Nhưng mà cô còn không quên mua sách.
Cuối cùng đến nhà sách Tân Hoa mua sách giáo khoa các giai đoạn cấp 3, lại mua ít sổ ghi chép, toàn bộ đều cho vào sọt, sau đó cô đạp xe đi ra khỏi huyện thành.
Tới giao lộ từ huyện thành tới thôn Hưởng Thủy công xã Đại Hưng, Diệc Thanh Thanh ở phía xa đã thấy được dưới bóng cây, Vân Cô Viễn ngồi trên xe đạp, một chân chống lên đất một chân chống lên bàn đạp, tay cầm quyển sách.
Người này đúng là không chỗ nào không đọc sách, không hợp với người họp chợ xung quanh.
Mỗi người đi ngang qua đều không nhịn được liếc anh một cái, nhưng anh làm như không thấy những ánh mắt này, trái lại khiến người xung quanh anh yên tĩnh hơn nhiều.
Diệc Thanh Thanh nhìn chằm chằm anh mấy giây, dường như Vân Cô Viễn cảm nhận được gì đó, bất ngờ ngẩng đầu, tầm mắt của hai người chạm nhau.
Vẻ mặt không chút biểu cảm của Vân Cô Viễn đột nhiên ấm áp hơn, anh khép sách lại vẫy tay với cô:
“Trở về sao?”
“Ừm.” Diệc Thanh Thanh nghĩ thầm, không phải là anh đặc biệt ở đây đợi cô cùng trở về đấy chứ!
“Vậy đi cùng đi, vừa vặn anh cũng phải trở về.” Vân Cô Viễn nói xong thì đạp xe đi tới.
Diệc Thanh Thanh: “…”
Cũng may anh phải quay đầu xe, khi lái xe đuổi theo cũng là đi song song, mắt nhìn phía trước, không quay đầu nhìn thấy gương mặt phát sốt của cô.
Một đường không nói chuyện, Vân Cô Viễn vẫn luôn duy trì im lặng, chưa từng chú ý tới cô nhiều, giống như thật sự chỉ trùng hợp gặp cô, trùng hợp trở về cùng nhau.
Nhưng cô không phải là kẻ ngốc.
Bị gió bụi trên đường đất vàng thổi vào mặt gương mặt Diệc Thanh Thanh bị thổi cứng đờ, tiếng thét chói tai trong lòng mới ổn định lại, nhưng cô vẫn không nhịn được hỏi một câu:
“Anh đặc biệt tới đây đợi tôi sao?”
“Ừm, muốn đi về cùng em.” Giọng nói của Vân Cô Viễn vẫn lạnh lùng, giống như đang trần thuật một chuyện bình thường, kèm theo chắc chắn.
Gương mặt Diệc Thanh Thanh mới giảm nhiệt lại vèo một cái tăng cao.
Có phải người này có thể nắm giữ chốt mở khiến gương mặt cô sung huyết hay không?
Một câu có thể khiến máu cô dâng lên, không cần nhìn cũng biết hiện giờ gương mặt mình phấn hồng hàm xuân.
Đầu óc cô đã trống rỗng, chỉ có tay chân máy móc đạp xe.
Đợi khi tới cửa thôn cô mới ổn định lại, đột nhiên nói một câu: “Lần sau tôi sẽ cố gắng nói cho anh đại khái khi nào trở về.”
Đương nhiên, mặt cô lại không thể tránh khỏi đỏ lên lần ba.
Nói xong những lời này, cô cảm thấy thở cùng một vùng không khí với Vân Cô Viễn khiến máu cô sẽ tăng cao, vũ trụ nhỏ sắp bùng nổ, bàn đạp xe đạp bị cô biến thành Phong Hỏa Luân, chạy mất.
Vân Cô Viễn lại dừng lại, ngây ngốc một giây sau đó cười tươi.
Nụ cười này như sông băng hòa tan, như xuân về hoa nở.
Sao cô có thể đáng yêu như vậy?
Diệc Thanh Thanh đạp một lèo tới khu thanh niên trí thức, chạy còn nhanh hơn đánh dấu ra đất vàng nhiễm máu thi thể lần trước, mở cửa, vào nhà, khóa cửa, che mặt liền mạch lưu loát.
Trong đầu có hai người nhỏ cãi vã.
Tiểu ác ma lý trí: “Diệc Thanh Thanh, cô không có đầu óc à?”
Tiểu thiên sứ cảm tính: “…”
Tiểu ác ma lý trí: “Một câu của người ta đã khiến cô choáng váng đến không biết đông tây nam bắc, còn nói sau này sẽ nói cho người ta biết khi nào trở về, sao thế, đau lòng anh ta đợi cô ư?”