Vương Linh Linh nói những lời này ra xong, trong lòng vui sướng hơn nhiều.
Nghẹn hơn một tháng, mỗi ngày nhìn Lưu Xuân Hạnh tự mình cảm thấy mình “phát thiện tâm”, cô ấy muốn nôn.
“Nghe ý này của cô, là muốn một đao cắt đứt với tôi, giải tán đúng không?” Lưu Xuân Hạnh biết tiền này của mình chắc chắn không lấy về được, uy hiếp cô ấy: “Cô nhóm lửa cũng không biết nhóm, nấu cơm cũng không, không có tôi cô có thể lấp đầy bụng sao? Ở khu thanh niên trí thức này, ngoại trừ tôi sẽ không có người khác chiều cô, để cô há miệng đợi cơm. Tôi muốn nhìn xem cô trả đũa người ta như vậy, sau này sẽ sống thế nào!”
“Mạnh miệng đúng là không thú vị.” Vương Linh Linh không chút để ý nói: “Lúc trước tôi không biết nhóm lửa, chủ yếu là lúc trước chưa từng dùng bếp đất. Thực ra nấu cơm cũng biết một chút, tuy không ngon lắm nhưng lấp đầy bụng không phải là vấn đề. Cho nên không cần cô nhọc lòng, Vương Linh Linh tôi cho dù là mỗi ngày ăn trấu, cũng không ăn cơm với ăn trộm nữa!”
“Được, được lắm! Tôi muốn nhìn xem, đến lúc đó cô sẽ thế nào!”
Lưu Xuân Hạnh thở hổn hển rời đi.
Trong lòng cô ta rất hận, thì ra người này làm bộ làm tịch ngay từ đầu, coi cô ta làm người hầu, rõ ràng không phải không biết gì!
Diệc Thanh Thanh ở mặt ngoài là đọc sách, thực ra là đang ăn dưa âm thầm gật đầu trong lòng, không nghĩ tới lúc trước nhắc nhở kiểu gì cũng không có tác dụng, vậy mà Vương Linh Linh liên tục tin tưởng Lưu Xuân Hạnh lại chơi vố lớn như thế.
Đã từng ngốc bạch ngọt, bị người ta coi làm súng sử dụng còn đếm tiền cho người ta đã sớm thức tỉnh, còn biết nhẫn nhịn không phát ra, lấy lại tiền mình bị thiệt trở về, còn bùng nổ ngả bài.
Cũng không tính uổng phí lúc trước cô nhất thời mềm lòng giúp cô ấy tốn mấy nắm hạt dưa ngũ vị hương.
Thật sự không thể khinh thường bất cứ người nào!
…
Lưu Xuân Hạnh oán hận trở về phòng, đóng sầm cửa lại ngồi trên giường đất, ước gì có thể quăng sạch đô, nhưng mới cầm lấy đồ thì không nỡ ném.
Cô ta đã tiêu tiền gần hết, phiếu cũng đã không còn, đồ mua cũng sắp ăn sạch.
Khi Vương Linh Linh xuống nông thôn mang đồ vốn chỉ đủ cho mình cô ấy dùng hơn một tháng, nhưng mấy thứ này chống dỡ bọn họ hai tháng, cho dù cô ta cất giấu, mỗi bữa không chịu làm đủ lượng, nhưng đến bây giờ cũng đã sớm không còn dư lại bao nhiêu.
Mấy đồ dùng như kem đánh răng xà phòng thì không nói, tuy không có mấy thứ này khó có thể chịu đựng, nhưng ít nhất còn có thể sống sót, nghiêm trọng là vấn đề đồ ăn.
Cô ta chỉ còn đồ ăn non nửa tháng, trong đó còn phần lớn là lương thực thô trong đội phát lúc trước.
Nhưng thu hoạch vụ thu chia lương thực còn khoảng 2 tháng, một tháng rưỡi dư lại nên làm gì bây giờ?
Cho dù cô ta ăn tiết kiệm, mỗi ngày chỉ ăn ba phần no, cũng không chống đỡ được hai tháng.
Huống chi mỗi ngày còn phải làm việc, ăn chút đồ như thế đâu no?
Cần phải nghĩ biện pháp!
Trong nhà cô ta tuyệt đối không có khả năng cho cô ta bất cứ thứ gì, lúc trước khi xuống nông thôn cũng không cho gì, thậm chí còn muốn cô ta xuống nông thôn chăm chỉ làm việc gửi lương thực về nhà, sao có thể tiếp tế cô ta?
Vào lúc này thật sự hâm mộ Vương Linh Linh, còn có Diệc Thanh Thanh mệnh tốt, cùng là con gái bọn họ được trong nhà chiều chuộng, cô ta lại chỉ có thể tự mình luồn cúi, chẳng lẽ cô ta không muốn thiện lương sao?
Nếu cô ta không ăn trộm không cướp giật, 800 năm trước đã đói chết.
Mấy chị gái trên cô ta đều không sống tới thành niên, chết thế nào, còn không phải bị ngu ngốc của mình hại chết, tự mình không biết tìm đường sống cho mình.
Cô ta thua kém gì người khác, dựa vào cái gì phải sống như vậy?
Vương Linh Linh, Diệc Thanh Thanh còn có Lý Mộng Tuyết, Tiền Lai Lai kia, dựa vào cái gì đều sống tốt hơn cô ta?
Cô ta không cam lòng, cô ta không sống nổi nữa, đương nhiên phải nghĩ cách từ chỗ người khác!
“Cảm ơn cô lúc trước nhắc nhở tôi, lúc trước là tôi có mắt như mù, đây là quà cảm ơn, mong cô nhận lấy.” Vương Linh Linh cầm lấy một túi giấy dầu đi tới nói.
Diệc Thanh Thanh mới cảm thấy diễn tan cuộc, đứng dậy duỗi eo tính toán về phòng tiếp tục làm chuyện chính, nghe thấy những lời này thì ngẩn người, còn có quà cảm ơn cô ư?
Thấy cô không nhận lấy, Vương Linh Linh nhét túi giấy dầu vào trong tay cô rời đi.