Diệc Thanh Thanh cau mày nhìn chằm chằm Vân Cô Viễn, vì sao cô không có quyển sách viết Vân Cô Viễn làm vai chính?
Thật kỳ lạ!
Tuy cô gái mình thích nhìn anh anh rất vui, nhưng nhìn chằm chằm anh một lúc lâu anh sẽ thẹn thùng, Vân Cô Viễn không được tự nhiên nắm chặt tay:
“Làm sao vậy? Vì sao nhìn anh như vậy?”
“Hả?” Diệc Thanh Thanh bị tóm được, cười ha ha: “Chỉ cảm thấy anh rất đặc biệt.”
Vân Cô Viễn ngẩn ngơ.
Đây là nói anh rất đặc biệt đối với cô sao?
Vân Cô Viễn phát hiện không biết bắt đầu từ khi nào, mình sẽ không nhịn được suy nghĩ về những lời cô gái trước mặt nói, dựa vào những câu nói này tìm kiếm được chút hảo cảm và khác biệt, thì cảm thấy còn ngọt hơn ăn kẹo.
Vậy mà anh thích ngọt như mạng sẽ vì một cô gái, mà cảm thấy ngọt khảm trong tim.
Dường như chỉ có cô, ăn kẹo hay không cũng không sao cả.
Bởi vì không có thứ gì càng ngọt hơn cô.
Diệc Thanh Thanh nói xong, thấy anh đột nhiên cười thì không nhịn được đỏ mặt.
Cô đã quen màu sắc mặt cô không chịu khống chế của cô, bị Vân Cô Viễn lén mở chốt mở, dù sao trời tối, mặt đỏ người khác cũng không nhìn thấy!
“Khụ khụ!” Lý Mộng Tuyết ho nhẹ một tiếng, trêu ghẹo nhìn hai người kia.
Cứu mạng, núi băng dịu dàng nhìn chằm chằm cô gái trên mặt giống như treo hai quả táo to, hai người nhìn nhau sau đó nhanh chóng rời mắt đi đúng là thái quá, đây thật sự là cô ấy không cần bỏ tiền cũng có thể thấy được CP sao?
Diệc Thanh Thanh xấu hổ liếc mắt nhìn Lý Mộng Tuyết một cái, tức giận nói với cô ấy:
“Cổ họng không thoải mái sao? Tôi có thuốc, uống một viên nhé?”
Lý Mộng Tuyết: “…”
“Người phụ nữ này, đúng là không có tim! Tôi đâu có cổ họng không thoải mái? Rõ ràng là bị ngọt ngấy trong không khí làm sặc!”
“Ngọt chỗ nào chứ?” Trịnh Hiểu Long vô cùng nghiêm túc khịt mũi.
Lý Mộng Tuyết quay đầu nhìn người đàn ông ngốc nhà mình, thở dài.
“Ha ha ha.” Diệc Thanh Thanh cười rất to.
Trần Chí Hòa khẽ nheo mắt tới gần Tiền Lai Lai một chút, anh ta cũng muốn yêu đương!
Lai Lai là cô gái tốt.
Tiền Lai Lai nghiêm túc nhìn người ta yêu đương hấp thu kinh nghiệm giáo huấn, phát hiện anh ta tới gần thì nhìn anh ta với vẻ khó hiểu:
“Làm gì thế?”
Trần Chí Hòa: “…”
Cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn cần phải nỗ lực!
Trần Chí Hòa gian nan nói một câu: “Không sao, chỉ muốn đứng gần cô chút thôi.”
“Ồ, vậy anh đứng đi.” Tiền Lai Lai nói.
Cô ấy căn bản không cảm thấy Trần Chí Hòa sẽ coi trọng cô ấy, cô ấy trông không xinh đẹp, gia cảnh cũng chẳng ra sao, còn yêu tiền như mạng, người nào có thể thích cô ấy chứ?
…
Ngày hôm sau, phân đội nhỏ đầm lau sậy lại cùng đẩy xe đạp ra cửa.
Diệc Thanh Thanh nhìn mấy người khác với vẻ nghi ngờ.
Theo lý thuyết, ngày hôm qua tới huyện thành, mọi người nên mua đủ đồ rồi mới đúng.
Lý Mộng Tuyết thì cô có thể hiểu, trong không gian siêu thị nhiều vật tư sinh hoạt như thế, hiện giờ không bán ra ngoài tích lũy tài chính, đợi sau này vật tư phong phú hơn, thì không còn đáng giá như vậy.
Trịnh Hiểu Long chắc chắn là bị ngày hôm qua Lý Mộng Tuyết gặp chuyện dọa sợ, muốn đi cùng cô ấy.
Trần Chí Hòa miễn cưỡng có thể nói là đi cùng Trịnh Hiểu Long.
Nhưng anh em tốt cũng không đến mức như hình với bóng như vậy đúng không?
Vân Cô Viễn cũng vậy, không phải là vì đi cùng cô đấy chứ?
Diệc Thanh Thanh thấy trên ghế sau của anh có một thùng dụng cụ bằng gỗ, ngày hôm qua ra ngoài cũng mang theo, có lẽ cũng có nghiệp vụ của mình, không biết là làm gì.
Kỳ lạ nhất chính là Tiền Lai Lai, cô ấy mang theo một sọt to, tuy sọt kia thoạt nhìn không chứa được nhiều đồ, nhưng dùng vải che kín mít.
So sánh ra ngày hôm qua cũng đến huyện thành, cô ấy cũng mang theo sọt to, nhưng thoải mái hào phóng cột vào ghế sau, bên trong là một bình nước.
Xem ra đám bạn này của cô đều không đơn giản!
Diệc Thanh Thanh không nói rõ ý nghĩ của mình, chắc chắn là đi kiếm tiền, hơn nữa sợ là buôn đi bán lại, nếu không đã không cần phải che giấu.
Hơn nữa trong sách có viết, vì sao Lý Mộng Tuyết và Trịnh Hiểu Long không thành đôi, nhưng Tiền Lai Lai và Trần Chí Hòa lại thành?
Trong sách mặt ngoài Lý Mộng Tuyết thân thiết với Tiền Lai Lai, Lưu Xuân Hạnh nhất, nhưng trên thực tế cũng không đến mức độ ấy.
Trong tình huống Lý Mộng Tuyết cãi nhau với Trịnh Hiểu Long, Tiền Lai Lai và Trần Chí Hòa lại là một đôi, hơn nữa là lúc bọn họ cãi nhau.