Trò chuyện một lát thì nói chuyện trong nhà.
“… Mẹ tôi nhiều lần muốn tôi viết mấy tờ giấy to, viết đến tôi cảm thấy tôi có thể tìm mấy tờ báo gửi bài.” Diệc Thanh Thanh nói.
“Vậy em có người mẹ thực tốt.” Vân Cô Viễn không phải không có hâm mộ nói.
Diệc Thanh Thanh nhìn anh một cái, chẳng lẽ mẹ anh đối xử không tốt với anh sao?
Thời buổi này còn có mẹ ghét bỏ con trai ư?
“Khi cha anh còn trẻ từng du học, nhất kiến chung tình với mẹ anh, lúc ấy mẹ anh chỉ là cô gái trong thôn, mới đầu bọn họ rất yêu nhau, sinh ra anh. Nhưng mà sau này vì từng đi du học mà xảy ra chuyện, mẹ anh không chịu nổi đang sống trong nhung lụa quay trở về cảnh nghèo nàn, rất nhanh đã tái giá.
Có chỗ dựa mới, cũng có con mới, mà anh lập tức thành người dư thừa.
Sau này cha anh ở nông trường sinh bệnh qua đời, trước khi qua đời ông ấy gửi thư cho anh, muốn anh đừng oán trách mẹ mình. Ông ấy không hối hận yêu bà ta, cũng không hối hận ở bên bà ta, chỉ tiếc hận không thể bảo vệ bà ta đến cuối cùng, bây giờ là kết quả tốt nhất.
Cho nên anh có mẹ như không mẹ, trước khi gặp được em, tình cảm là cục diện đáng buồn đối với anh, còn không có một quyển sách hay nào đáng để đọc. Nhưng bây giờ anh hơi hiểu rõ cha anh, thích là không có nguyên do, không khống chế được, chỉ là chuyện của một người, không liên quan tới người khác.”
Vân Cô Viễn nói tới chuyện cũ, giọng điệu bình thản, không có một chút dao động, chẳng qua khi nói chữ “thích” kia giọng nói nhẹ nhàng hơn chút.
Diệc Thanh Thanh cảm thấy trái tim mơ hồ đau đớn, anh lớn lên dưới cảnh ngộ như vậy sao?
Lại trải qua bao nhiêu mưa gió sụp đổ, mới trưởng thành thành thiếu niên tuấn tú ưu tú như bây giờ?
Nhưng mà lúc này anh cũng không cần an ủi, bởi vì anh cố nhịn qua, quá khứ cực khổ đã không phải uy hiếp đối với anh.
Vì thế Diệc Thanh Thanh cười nói với anh:
“Chúc mừng anh thành công trưởng thành, còn trông vô cùng đẹp trai, đặc biệt ưu tú, không cần phải dựa vào người khác nữa! Nhưng mà phải nhớ yêu bản thân, cho dù là lúc nào cũng đừng yêu người khác hơn bản thân mình, người yêu thương anh chân chính, là sẽ không nỡ để anh vứt bỏ bản thân.”
Câu cuối cùng là mẹ cô dạy cô, cô bổ sung một câu, nói cho Vân Cô Viễn, bởi vì Diệc Thanh Thanh luôn cảm thấy tuy tình yêu của cha Vân Cô Viễn đối với mẹ anh rất cảm động, nhưng thực ra vẫn luôn gửi gắm sai người.
Cô cho rằng yêu là hai bên, mà không phải một người trả giá, cần phải học được yêu bản thân trước, mới có thể thể tìm được người chân chính đáng giá để mình yêu.
Cũng may thường ngày Vân Cô Viễn có vẻ lạnh lùng, lúc trước cũng khinh thường nhìn lại đối với tình cảm.
Nếu bị cha anh dạy thành một kẻ si tình như vậy, gặp phải người không tốt thì chính là bi kịch.
Vân Cô Viễn nhìn cô cười dịu dàng còn tùy ý.
Những lời này giống như ánh mặt trời ấm áp chiếu vào trong lòng anh.
Chưa từng có người dạy anh yêu mình trước lại đi yêu người khác.
Xem ra ánh mắt của anh tốt hơn cha mình nhiều!
Trên đường trở về nói chuyện phiếm với nhau khiến Diệc Thanh Thanh và Vân Cô Viễn hiểu biết về nhau sâu hơn.
Nếu cô lấy không phải là hệ thống đánh dấu ra được kỹ năng, lúc ấy khi nghe những lời này, cô suýt nữa đã mềm lòng đồng ý với anh.
Học tập tăng kỹ năng còn khó giải thích, càng dễ bị lộ hơn bán đồ kiếm ít tiền.
Giống như không gian siêu thị của nữ chính, muốn bảo mật chỉ cần chú ý khi mua bán không để lộ thân phận là được, đây cũng là nguyên nhân khi đến chợ đen cô ấy vẫn luôn tránh Trịnh Hiểu Long.
Mà kỹ năng của Diệc Thanh Thanh tăng lên, ở nông thôn phong bế như vậy quá khó giải thích học được thế nào.
Kỹ năng như tay nghề nấu nướng, gieo trồng còn dễ giải thích, tốt xấu gì ở nông thôn cũng có đối tượng học tập.
Săn thú, chế nhang, thi đại học, kỹ năng như may, không có giáo viên dạy ngay từ lúc bắt đầu không biết gì cả, một khoảng thời gian sau tinh thông mọi thứ, quá rõ ràng.
Ví dụ như kỹ năng may, nếu cô có quan hệ quá thân thiết với người ta, không cẩn thận biểu lộ không biết may cắt, vậy cô học kỹ năng may xong cũng phải che giấu thật kỹ, không dám để lộ ra.
Bản thân Diệc Thanh Thanh cũng không thể đoán trước sau này mình còn đánh dấu ra kỹ năng gì, cho nên về năng lực của mình, cô cũng cố gắng bảo mật.
Nhưng đối với bạn còn có thể cố gắng nói ít về đề tài này, nhưng đối với người yêu thì khó mà giấu giếm.