“Đồng chí Diệc Thanh Thanh?” Lư Tiên Tiến thấy Diệc Thanh Thanh không muốn để ý tới anh ta, mở miệng nói.
“Hửm?” Diệc Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn anh ta một cái.
Lư Tiên Tiến giơ bát trà lên: “Hôm nay xuống bếp vất vả rồi, kính cô!”
Diệc Thanh Thanh: “…”
“Nào, Thanh Thanh, ăn món này ngon!” Vân Cô Viễn híp mắt, gắp đồ ăn mà Diệc Thanh Thanh thích ăn cho qua đề tài này.
Diệc Thanh Thanh cũng cười với anh ta: “Cảm ơn!”
Khóe miệng Vân Cô Viễn hơi nhếch lên.
Lư Tiên Tiến cũng đặt bát trà trong tay xuống, biểu cảm không chút thay đổi, giống như người mất mặt không phải anh ta.
Xem ra người này tương đối khó tiếp cận.
Lý Mộng Tuyết liếc mắt nhìn Diệc Thanh Thanh một cái, cô lại làm sao vậy?
Cô có ý kiến gì đối với Lư Tiên Tiến ư?
Chẳng lẽ Lư Tiên Tiến này cũng có vấn đề gì đó?
Ánh mắt cô ấy nhìn Lư Tiên Tiến cũng có mấy phần đánh giá.
“Đúng rồi, năm nay mọi người ăn tết đều về nhà sao? Mùa đông việc nhà nông nhàn, kỳ nghỉ vẫn khá dài.” Lư Tiên Tiến thành thật ăn cơm một lát, lại hỏi.
“Có thể trở về đương nhiên trở về, nhưng mà mua vé cần tiền.” Tiền Lai Lai nói.
Lý Mộng Tuyết thì lắc đầu, từ lúc cô ấy xuống nông thôn, cô ấy coi như mình không còn quan hệ gì với nhà kia, trở về làm gì?
Trở về chịu tội sao?
Còn không bằng nhân lúc mùa đông việc nhà nông nhàn rỗi đầu cơ trục lợi bán chút đồ, hiện giờ nỗ lực kiếm nhiều tiền một chút, sau này có thể sống thoải mái hơn nhiều.
Trịnh Hiểu Long cũng nói không quay về, đi về lại bị buộc kết hôn với người ta, anh ta hướng tới tự do yêu đương, không muốn bị ép duyên.
Vân Cô Viễn cũng không muốn trở về, anh đã sớm không có nhà.
Diệc Thanh Thanh bày tỏ đến lúc đó có thể mua được vé thì về nhà một chuyến, trong nhà đã xảy ra không ít chuyện, cô muốn trở về nhìn xem, hơn nữa cũng nhớ mẹ cô.
“Tôi phải đi về, cha tôi đã sớm dặn dò tôi, ông ấy nói sẽ chuẩn bị vé cho tôi.” Vương Linh Linh nói.
“Hả? Vậy cha cô đúng là rất yêu thương cô, sao nỡ để cô xuống nông thôn thế?” Lư Tiên Tiến hỏi.
Lại tới nữa, lại tới nữa, họ Lư lại hỏi thăm gia thế của người ta.
Có lẽ là cô và Lý Mộng Tuyết một người lười để ý tới anh ta, một người nói qua tết không quay về, như là tình cảm không tốt với trong nhà, nên theo dõi Vương Linh Linh!
Vương Linh Linh đúng là thảm, mới tiễn Lưu Xuân Hạnh trộm tiền xong, lại nghênh đón phượng hoàng nam.
“Còn không phải là vì làm gương tốt, con cái cán bộ phải đi đầu xuống nông thôn chi viện nông thôn mới.” Vương Linh Linh nói, nhưng mà cô ấy cũng cẩn thận, không nói hai năm nữa có thể học đại học công nông binh.
“Vậy cha cô chắc chắn là quan tốt.” Lư Tiên Tiến đẩy mắt kính nói.
Vương Linh Linh gật đầu.
Ăn cơm xong, mọi người ai về nhà nấy.
Lư Tiên Tiến tránh đi những người khác gọi Vương Linh Linh lại, đưa cho cô ấy một túi điểm tâm:
“Cảm ơn cô đã mời tôi ăn thịt hôm nay, tặng cô cái này, lễ thượng vãng lai!”
Sau khi nói xong thì cười với cô ấy rồi rời đi, Vương Linh Linh còn không kịp từ chối.
Diệc Thanh Thanh nhạy bén cảm nhận được Lư Tiên Tiến muốn tác quái chú ý tới cảnh này, gọi lại Lý Mộng Tuyết và Tiền Lai Lai.
“Lát nữa tới phòng tôi nói chuyện, có việc muốn nói với mọi người.”
Vân Cô Viễn quay đầu nhìn cô.
Diệc Thanh Thanh đúng lý hợp tình nói: “Đây là tụ họp của con gái với nhau!”
Nhưng ánh mắt của Vân Cô Viễn nhìn chằm chằm cô, Diệc Thanh Thanh phẩm ra được mấy phần ấm ức từ bên trong, dần dần cũng nhụt chí hơn.
Nhưng mà trái tim của Diệc Thanh Thanh vững như sắt, sao có thể vì ánh mắt của anh mà tước vũ khí đầu hàng, như vậy quá không có chí khí!
Cô nhanh chóng lấy mấy viên kẹo trong túi ra nhét vào tay anh: “Ngoan, mời anh ăn kẹo.”
[Đánh dấu ở điểm đánh dấu trên người Vân Cô Viễn, nhận được dưỡng nhan hoàn mạnh mẽ x1.]
Sau đó nhanh chóng kéo Tiền Lai Lai và Lý Mộng Tuyết.
“Ngoan?”
“Mời anh ăn kẹo?”
“Thanh Thanh, người ta cũng muốn kẹo!”
Tiền Lai Lai và Lý Mộng Tuyết kẻ xướng người họa trêu ghẹo cô.
Diệc Thanh Thanh trợn tròn mắt: “Không có kẹo, có nắm tay, bao ăn no, có muốn ăn không?”
“Được lắm Diệc Thanh Thanh, cô có người khác phái là vô nhân tính!” Vẻ mặt Lý Mộng Tuyết ai oán.
Tiền Lai Lai gật đầu: “Xem ra phân lượng của đồng chí Vân ở trong lòng cô không thấp, một ánh mắt cũng có thể kiếm được kẹo ăn, không nhìn ra đấy!”