Nhưng mà Lư Tiên Tiến thì khác, đầu tiên là anh ta còn chưa làm ra chuyện gì thương thiên hại lý, chỉ có khuynh hướng này. Hơn nữa loại hành động này, chỉ có vấn đề ở mặt đạo đức, trên pháp luật cũng không quản được anh ta.
Cho nên kết quả kém nhất, cũng chính là khiến anh ta bị người ta phỉ nhổ ở thôn Hưởng Thủy, không bám được cành cao mà thôi.
Nói cách khác, không thể một gậy đánh chết anh ta, nếu mấy chúng ta chơi xấu từ giữa bị anh ta phát hiện, sau này khả năng trả thù chúng ta là rất lớn.
Linh Linh, nếu cô dùng bản thân làm mồi câu, vậy sau này sẽ không có ngày yên bình. Dù sao con chó nóng nảy chuyện gì cũng làm được, chúng ta đừng nên mạo hiểm, không có chuyện gì càng quan trọng hơn an toàn của bản thân! Quan trọng nhất là con chó kia, không đáng khiến chúng ta làm như vậy!”
Diệc Thanh Thanh nói.
Mấy người khác đều bị lời nói của cô làm cho sửng sốt, nhưng không thể không nói rất có đạo lý.
Vương Linh Linh nghĩ tới hậu quả kia, đúng là có chút nguy hiểm, nhỡ đâu Lư Tiên Tiến không biết xấu hổ, có khả năng sẽ hủy hoại thanh danh của cô ấy.
“Diệc Thanh Thanh, đôi mắt này, đầu óc này của cô phát triển kiểu gì thế?” Lý Mộng Tuyết lao tới ôm đầu cô, giống y như thưởng thức đồ vật hiếm lạ cổ quái, còn thuận tay làm loạn tóc cô.
Cô ấy tuyệt đối không thừa nhận là tóc của Diệc Thanh Thanh quá mềm, thịt trên mặt quá mềm sờ rất thích.
Diệc Thanh Thanh phí rất nhiều sức lực mới cứu được đầu mình ra, nếu không phải sợ mình sức lực mạnh làm cô ấy bị thương, cô đã lập tức đẩy ngã cô ấy xuống giường đất!
Lúc này khiến bím tóc của cô ấy trả giá vì chủ nhân của nó đi!
Một lát sau, cuối cùng hai cô gái đầu ổ gà cũng dừng tay.
Tiền Lai Lai kéo Vương Linh Linh còn chưa kịp phản ứng định rời đi, nhưng bị Diệc Thanh Thanh và Lý Mộng Tuyết kéo trở về.
Bạn ấy mà, nên chỉnh tề.
Lại một lát sau, bốn cô gái đầu ổ gà vây quanh bàn đất ngồi yên.
Lý Mộng Tuyết nghiêm mặt:
“Là người khởi xướng thảo luận về đề tài, tôi phải nghiêm khắc khiển trách hành động bất lương một lời không hợp là ra tay với đầu người ta, đầu có thể rơi, máu có thể chảy, nhưng kiểu tóc không thể loạn!”
“Là cô ra tay trước!” Diệc Thanh Thanh vô tình nói.
“…” Lý Mộng Tuyết chớp mắt: “Được rồi, chuyện này nói sau đi, trở lại vấn đề chính. Lời nói của đồng chí Diệc Thanh Thanh rất đúng, con người Lư Tiên Tiến này khó đối phó, chúng ta không thể vì đối phó anh ta mà kéo cả mình vào, tốt nhất là không để lộ mặt, thần không biết quỷ không hay ra tay, giải quyết anh ta!”
“Các cô nói xem, dựa vào cái gì Lư Tiên Tiến này có thể làm phượng hoàng nam? Tuy anh ta chỉ là gà mái, nhưng ít ra cũng khoác tầng da có chút giống phượng hoàng đúng không, nếu không người nào mắt mù mới có thể coi trọng anh ta?
Tôi cảm thấy chủ yếu là thường ngày anh ta kinh doanh hình tượng của mình quá tốt, đeo mắt kính, dáng vẻ dịu dàng nho nhã, thoạt nhìn y như người tốt, có điều mưu đồ cũng làm rất cẩn thận, không nóng vội. Nếu không cẩn thận nghĩ lại, thật sự là không phát hiện ra được, chậm rãi bị nhu tình mật ý của anh ta dụ hoặc, cho rằng đây là chân ái!
Cho nên chúng ta cần phải giải quyết vấn đề từ căn bản, lột lớp da phượng hoàng của anh ta xuống, đổi thành gà mái không thể khoác được lớp da phượng hoàng, anh ta muốn trèo cành cao cũng không trèo cao nổi!”
Tiền Lai Lai vừa nói vừa làm động tác xé rách.
Những lời này của cô ấy dẫn dắt Diệc Thanh Thanh:
“Lai Lai nói đúng, chúng ta phải khiến anh ta không nho nhã nổi, vậy thì không còn cô gái nào bị anh ta dụ hoặc nữa, nói đến cùng anh ta chỉ dựa vào gương mặt kia!”
“Hả? Có ý gì?” Tiền Lai Lai mơ hồ, rõ ràng là Thanh Thanh nói cô ấy nói rất đúng, nhưng sao đoạn phía sau hoàn toàn không giống như vậy?
Diệc Thanh Thanh cũng sửng sốt, chẳng lẽ là cô lý giải sai rồi sao?
“Vậy vừa rồi cô có ý gì?”
“Tôi chính là muốn nói lén thông báo chút tâm tư anh ta che giấu khắp nơi, không phải lột lớp da phượng hoàng kia xuống sao?” Tiền Lai Lai nói: “Tôi nghe hiểu ý của cô, là muốn hủy dung anh ta?”
“…” Diệc Thanh Thanh hít sâu một hơi: “Không cần phải thô bạo như vậy mà.”
“Tôi là muốn nói chúng ta sẽ tương kế tựu kế, khiến anh ta không duy trì được hình tượng nho nhã lễ độ, ôn tồn lễ độ này, đây gọi là phá hỏng hình tượng!”
Diệc Thanh Thanh nỗ lực cứu vãn hình tượng của mình, sao cô có thể làm loại chuyện hủy dung người ta!