“Người này mà cháu không biết ư? Không phải cháu và thanh niên trí thức Tiền rất thân sao? Cô bé đó không nói với cháu à? Bạch Hiểu Quyên là thân thích của con bé, hình như là thân thích bà con xa bên dì dượng cô bé, Bạch Hiểu Quyên này ấy à, khi con trẻ là cô gái đẹp nhất bên trấn trên cô ấy, điều kiện trong nhà cũng tốt, tốt nghiệp thì được phân công việc tốt, làm trong xưởng ăn cơm nhà nước.
Sau đó gặp Tô Hán Văn làm công tạm thời trong xưởng, thấy người ta trông xinh đẹp, cho nên có lòng câu dẫn. Sau đó ở bên nhau kết hôn, nhưng mà tên này vẫn luôn kéo dài không đi đăng ký.
Kết quả sau khi Bạch Hiểu Quyên kết hôn mang thai, Tô Hán Văn lập tức thay công việc của cô ấy, bảo cô ấy an tâm ở nhà dưỡng thai. Kết quả còn chưa sinh con, có người ở nông thôn ôm đứa bé tới tìm, hóa ra Tô Hán Văn đã sớm kết hôn ở nông thôn, cũng không đăng ký. Trong nhà anh ta nghèo không có gì ăn, sắp chết đói, tìm cô gái nổi tiếng trong thôn về giỏi làm việc ở rể mới có thể sống sót…”
Thím này nói đến thần thái xán lạn, nước bọt bay tứ tung.
Diệc Thanh Thanh ngượng ngùng cắt ngang, cô quá quen thuộc câu chuyện này, còn không phải là ngày đó khi bốn bọn họ mở họp đã bịa ra dẫn đường dư luận sao?
Chẳng qua Tiền Lai Lai ở đây tự biên tự mình phát huy nhiều như vậy, còn đặt tên cho nam nữ chính trong chuyện xưa này.
Tô Hán Văn, không biết vì sao nghe tên này có chút mùi vị tên cặn bã thời cổ, Tiền Lai Lai đúng là quỷ đặt tên.
Nhìn tư thế nói chuyện của mấy thím, công việc dẫn đường dư luận của Tiền Lai Lai vô cùng thành công, buổi sáng mới nói xong chuyện xưa, buổi chiều tin tức đã lan truyền tới tiểu đội của cô.
Hiện giờ cái tên Tô Hán Văn này xem như thành đại danh từ cặn bã trong miệng các hương thôn Hưởng Thủy.
Cùng với những lời thím Quế Hoa nói, hành động của Lư Tiên Tiến cũng không khác mấy, mấy thím trong tổ lập tức dò số chỗ ngồi đối với phẩm tính của Lư Tiên Tiến, thậm chí bởi vì Tô Hán Văn xa cuối chân trời, mắng người không thống hận nên dời một phần lên người Lư Tiên Tiến.
Lúc này vừa nói, vừa dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn Lư Tiên Tiến ở tiểu đội 2.
Diệc Thanh Thanh im lặng châm nến cho Lư Tiên Tiến trong lòng.
Hiện giờ đã như vậy, qua hai ngày nữa chỉ sợ phụ nữ toàn thôn đều không muốn nhìn thấy anh ta.
Tư vị bị người ta xa lánh này, e rằng không dễ chịu lắm.
Mà lúc này Lư Tiên Tiến cũng mệt muốn chết, đang ngồi ở bờ ruộng nghiêm túc nghỉ ngơi!
Buổi chiều chia việc cho anh ta không khác mọi người lắm, đều là một luống ruộng, nhưng bên cạnh luống ruộng này có thêm rãnh mương hơn những chỗ khác thì không nói, cỏ dại cũng nhiều hơn, lượng công việc càng nhiều hơn nữa, nhưng công điểm thì giống nhau.
Bình thường anh ta luôn được phân tới phía giữa ít bờ ruộng.
Anh ta biết có khả năng là trưởng thôn chơi xấu, ông ấy vẫn luôn không hài lòng đối với mình, chẳng qua anh ta ở tiểu đội 2, có vợ trưởng thôn và Cao Tiểu Hương che chở.
Tuy không có quá nhiều chiếu cố, nhưng mà công việc mệt mỏi nhất này không tới lượt anh ta.
Tuy anh ta sẽ không bị chút chuyện này làm khó dễ đả đảo, nhưng mà chịu gây khó dễ cũng phải nhận được hồi báo tương ứng mới được.
Bên Vương Linh Linh thái độ rất kiên quyết, tuy anh ta còn tiếp tục thử, nhưng bên Cao Tiểu Hương cũng không thể bỏ xuống như vậy, tốt xấu gì cũng là đường lui.
Hơn nữa ân cần với cô ấy lâu như vậy, tốt xấu gì cũng phải kiếm chút chỗ tốt mới được đúng không?
Tiểu Hương, đúng rồi, Tiểu Hương đâu?
Anh ta nhìn khắp nơi một lát, buổi chiều Tiểu Hương cũng không tới làm việc ư?
Anh ta nhíu mày, chạy tới bên cạnh vợ trưởng thôn, còn lau mồ hôi trên trán nói: “Thím, Tiểu Hương đâu ạ? Cô ấy không tới làm việc sao?”
Vợ trưởng thôn liếc xéo anh ta một cái: “Cậu hỏi con bé làm gì?”
Lư Tiên Tiến ngẩn ra: “Cháu có chút lo lắng cho cô ấy, sợ cô ấy có chuyện gì đó.”
Vợ trưởng thôn suýt nữa không nhịn được muốn nhổ nước bọt với anh ta, vì con gái bà ấy, bà ấy nhịn, nhưng tức giận nói:
“Thanh niên trí thức Lư đừng nên thân thiết với Tiểu Hương nhà chúng tôi quá, sẽ ảnh hưởng tới việc Tiểu Hương nhà chúng tôi đi xem mắt!”
Lúc này Lư Tiên Tiến thật sự có chút không hiểu gì.
Buổi sáng còn rất tốt, sao buổi chiều lại thành ra như vậy?