Diệc Thanh Thanh xem dưa trong cuốn sách màu vàng, hằng ngày đều nhịn cười.
Nơi có Lý Mộng Tuyết, cô không chỉ có thể quan sát ngay hiện trường diễn xuất của mọi người, còn có diễn nội tâm mà cuốn sách màu vàng bổ sung.
Lần nào cô cũng phải chịu đựng hoạt động tâm lý của bọn họ, còn không thể tùy tiện cười ra tiếng, chỉ có thể đợi khi mọi người đều cười mới nhân cơ hội phát tiết một chút.
Ngoại trừ chuyện này, cô bày tỏ mình ăn dưa ăn rất vui vẻ.
Nói là đi chụp ảnh, lúc này tới huyện thành mọi người không phân công nhau đi làm chuyện của mình, mà đi tới bến xe.
Tới quảng trường nhỏ bên ngoài, quả nhiên đứng từ xa đã thấy một chiếc xe đẩy có khung ảnh gấp bằng gỗ dừng bên cạnh bồn hoa ở quảng trường nhỏ bên ngoài bến xe, còn có một tấm biển nhỏ bằng nhựa có chữ đỏ trên nền trắng: Tiệm chụp ảnh công nông binh huyện Thiết Lĩnh.
Bên dưới góc phải còn có một địa chỉ: Số 3 hẻm Hạnh Hoa.
Bên cạnh sạp vây quanh không ít người, có người đang xem náo nhiệt, có người xếp hàng đợi chụp ảnh.
Thợ chụp ảnh đứng trước máy ảnh có giá cồng kềnh, đối diện ông ấy là một đôi vợ chồng trẻ tuổi đứng dựa vào bồn hoa, hai người còn ôm đứa bé ba tuổi.
“Xích lại gần chút!”
“Biểu cảm đừng khẩn trương như vậy, cười một cái, đúng là như vậy!”
“Tôi sắp chụp, duy trì biểu cảm đó, đôi mắt đừng chớp!”
“1, 2, 3…”
“Tách!”
Thợ chụp ảnh ngẩng đầu lên: “Xong, có chụp thêm bức nữa không?”
Người phụ nữ trong đôi vợ chồng trẻ thẹn thùng nói: “Không, không cần.”
Thợ chụp ảnh lại hỏi: “Vậy được rồi, rửa mấy bức?”
“Hai bức, bao nhiêu tiền?”
“Hai bức 1 tệ, một tuần sau đến tiệm chụp ảnh lấy là được, tiền đặt cược 5 hào.” Thợ chụp ảnh nhanh nhẹn nói.
Đám Diệc Thanh Thanh đẩy xe đạp qua xem tình hình.
Đám người vây xem tự động nhường vị trí cho bọn họ.
Không phải cho mấy bọn họ mặt mũi, mà cho xe đạp bọn họ đẩy mặt mũi.
Mấy bọn họ đi tới trước sạp chụp ảnh, nhìn những ảnh chụp triển lãm, trên cơ bản đều là hình người.
Chụp phong cảnh trắng đen trên cơ bản không có gì đáng xem.
“Chụp không tệ! Đều khá đẹp.” Lý Mộng Tuyết nhìn kỹ những tác phẩm của thợ chụp ảnh này, gật đầu hài lòng.
Tuy tư thế động tác của nhân vật nghìn bài một điệu, tổng cộng chỉ có ba loại, đứng và ngồi, ngồi xổm.
Bối cảnh cũng chỉ có một, lấy bồn hoa trước mặt làm bối cảnh nhiều nhất, thứ hai là chụp trước cửa, đủ loại cửa, ảnh gia đình trước cửa, ảnh chụp chung của công nhân trước cửa nhà máy, ảnh chụp chung trước cửa công xã, dư lại đều là bên đường và trong vườn.
Nghĩ lại về niên đại này, cơ hội chụp ảnh vốn rất ít, nói chung là có vẻ bình thường.
Lý Mộng Tuyết khen là vì người trong ảnh chụp không tệ lắm, cho dù ngũ quan có khiếm khuyết, ở ảnh chụp cũng không nhìn rõ lắm.
Chủ yếu vẫn là vấn đề phối màu đen trắng, cùng với độ phân giải, ngoài ra chính là ảnh chụp đều rất nhỏ, trên cơ bản đều là năm sáu tấc.
Bức ảnh nhỏ như vậy chụp mấy người, thậm chí phần lớn còn là chụp toàn thân, rất nhiều chi tiết đều mơ hồ, nếp nhăn, tàn nhang, bọng mắt cũng không thấy rõ lắm, không khác gì phần mềm che khuyết điểm trong đời sau.
Máy ảnh niên đại này chính là mỹ nhan tự nhiên!
Nếu hiện giờ có thể kết nối với internet hiện đại, Lý Mộng Tuyết chắc chắn sẽ giáo dục những người đăng những bức ảnh đen trắng đẹp đẽ về cha mẹ của bọn họ, ai bảo không có bộ lọc thì không có mỹ nhan.
Trọng tâm của Diệc Thanh Thanh là trong những bức ảnh nhỏ này, mỗi người trong bức ảnh thoạt nhìn rất có cảm giác.
Tuy tư thế của mọi người trong ảnh chụp không phong phú như đời sau, thậm chí còn hơi lúng túng, nhưng không biết vì sao lại cảm thấy nó ẩn chứa tình cảm và ý nghĩa hơn đời sau mọi người tiện tay là có thể chụp, có các loại đa dạng, có nhiều hình ảnh rõ ràng hơn nhiều.
Diệc Thanh Thanh cảm thấy loại cảm giác này bắt nguồn từ số lượng người trong bức ảnh và sự nghiêm túc còn có lúng túng mà mọi người truyền tải.
Chụp ảnh ở thế hệ sau đã trở nên thuận tiện hơn, thứ mà mọi người chụp nhiều nhất thực ra là những bức ảnh selfie, cho dù cũng có những bức ảnh chụp cùng bạn bè, gia đình và bố mẹ, nhưng vì có thể lặp đi lặp lại và chỉnh sửa nhiều lần nên nó mang lại cảm giác nghiêm túc ít hơn.
Album ảnh có hàng trăm bức ảnh, nhưng mà rất ít khi lấy ra lật xem, bởi vì càng ngày càng có nhiều ảnh chụp mới xuất hiện.
Nhưng mà lúc này cơ hội chụp ảnh rất trân quý, mỗi lần chụp ảnh vì tiết kiệm tiền, mọi người đều sẽ gọi người quan trọng nhất đối với mình, người có quan hệ tốt tới chụp cùng.