Tuy lớn nhanh là chuyện tốt, nhưng cần thường xuyên hái đi, không hái nhanh thì sẽ già.
Cũng may cô có kỹ năng không gian tùy thân, tuy không gian nhỏ nhưng chen chúc một chút vẫn có thể để rất nhiều đồ.
Đã hai ngày không hái, lại thu hoạch thêm một đợt.
Hái rau cũng rất tiện, trong không gian tùy thân của cô có để sọt mỗi một loại rau.
Bên này tay vừa mới hái rau xuống, chỉ trong giây lát rau trong tay đã biến mất, xếp chỉnh tề vào trong sọt bên trong không gian tùy thân.
Hai tay cùng hái tốc độ càng nhanh.
Ngoại trừ tính toán làm giống, cùng với tính toán làm đồ muối, còn lại Diệc Thanh Thanh đều nhân lúc còn non hái đi.
Cô hái hết rau xong, đống ớt hái lúc cuối cô dùng vạt áo bọc vào mang về phòng.
Cắt một miếng thịt heo tươi mới mua hôm nay, cô định làm ớt cay xào thịt.
Thịt cô mua hôm nay là cho vào sọt mang về, xem như con đường rõ ràng, cho nên lúc này nấu cơm cũng không cần che giấu, mở cửa sổ ra cũng không có vấn đề gì.
Đương nhiên mục đích không phải vì khiến người khác thèm, là muốn nhìn động tĩnh ở phòng đối diện, đã cả buổi chiều không thấy anh!
Diệc Thanh Thanh mở cửa phòng ra nhìn thấy cửa phòng đối diện khóa cửa, nghĩ thầm: Thôi, vẫn nên khiêm tốn một chút, nấu cơm xong thì ngồi ở cửa ăn cũng được.
Cô lại lề mề đóng cửa vào, bắt đầu thái rau.
Cầm dao vừa nhanh vừa chuẩn, trong lòng lại đang nói thầm.
Vân Cô Viễn lại đi ra ngoài sao?
Khóa cửa ở phía trước có lẽ không phải đến sau núi, lúc này còn chưa trở về, đã tới giờ ăn cơm.
Nghĩ thì nghĩ, Diệc Thanh Thanh vẫn không nghĩ ra được đáp án.
Anh đi săn lợi hại như vậy, có lẽ thân thủ không tệ, không tồn tại khả năng về muộn sẽ có nguy hiểm gì đó.
Cho nên Diệc Thanh Thanh không lo lắng nữa, chỉ có chút tò mò.
Nói ra tình hình gia đình của Vân Cô Viễn không tốt lắm, trên cơ bản mẹ anh không quấn lấy anh, có lẽ trong nhà cũng ít quan tâm, thậm chí là không có.
Nếu không anh đã không thích làm gì thì làm như vậy.
Đứa bé được trong nhà sủng ái giống như nguyên chủ và Vương Linh Linh, có người che mưa che gió, cho nên không cần suy nghĩ nhiều, ngây thơ hơn nhiều.
Đứa bé càng hiểu chuyện, thậm chí hiểu chuyện hơn độ tuổi còn giỏi làm mọi thứ, chắc chắn là do hoàn cảnh ép buộc bọn họ trưởng thành.
Diệc Thanh Thanh là dựa vào hệ thống, mới có thể có cuộc sống không tệ như vậy.
Vân Cô Viễn thì sao?
Đi săn có thể khiến anh không thiếu thịt ăn, nhưng lương thực, quần áo cùng với vật dụng hàng ngày thì sao?
Vẫn là phải nghĩ biện pháp khác kiếm mới được.
Hôm nay khi trở về anh cũng mua không ít đồ, cuộc sống cũng không quá kém so với người khác, không lo ăn mặc, thậm chí còn có tiền dư mua sách.
Mỗi lần đến phòng anh, trên giá sách lại có thêm mấy quyển.
Anh cũng chưa từng dừng việc học tập.
Diệc Thanh Thanh nhanh chóng nhớ tới, lần trước khi ở huyện thành Cao Bắc Trụ đưa cho anh tờ giấy, còn có mỗi lần anh đến huyện thành đều mang theo một thùng dụng cụ.
Tuy không đoán ra được anh đang làm gì, nhưng có lẽ anh cũng có con đường kiếm tiền của riêng mình.
Diệc Thanh Thanh không có vấn đề gì trong cuộc sống, có thể ăn ngon mặc đẹp nên an tâm, cụ thể là đang làm gì, Diệc Thanh Thanh cảm thấy mình không cần phải biết rõ.
Vân Cô Viễn là người rất đáng tin cậy, suy nghĩ mọi chuyện cũng chu toàn, cô có thể tin tưởng anh, không cần cố chấp biết rõ mọi chuyện.
Giống như anh cho cô không gian và tin tưởng, chưa từng hỏi cô đến huyện thành làm gì, nhốt mình bên trong phòng làm gì.
Xào rau vô cùng đơn giản không có hàm lượng kỹ thuật gì, Diệc Thanh Thanh đã vô cùng thuần thục.
Nhất tâm nhị dụng xào đồ ăn xong.
Xới cơm xong mở cửa, cầm lấy ghế con nhỏ, khi cô mới ngồi ở cửa thì nghe thấy âm thanh bánh xe lăn, Diệc Thanh Thanh nhìn về phía đầu hẻm.
“A Viễn!”
Vân Cô Viễn đẩy xe đạp trở về.
Diệc Thanh Thanh nhìn thùng dụng cụ trên xe anh: “Buổi chiều anh lại đến huyện thành à?”
“Ừm.” Vân Cô Viễn gật đầu, trong mắt là ý cười dịu dàng sắp tràn ra.
“Có phải anh vì đưa em trở về, nên giữa trưa mới trở về một chuyến hay không?” Diệc Thanh Thanh nghiêm mặt nói: “Em đi cùng với Lai Lai và Linh Linh, cũng có bạn, cộng thêm sức lực của em rất mạnh, sẽ không có nguy hiểm gì, anh đừng vì đưa em về mà chậm trễ chuyện của mình!”
Tuy cô rất cảm động anh vì mình mà làm nhiều như vậy, nhưng vì đưa cô về mà đi qua đi lại hai chuyến, cho dù có xe đạp cũng vẫn lãng phí tinh lực và thời gian.
Cô luyến tiếc.
“Anh thích đạp xe trở về cùng em, không chậm trễ chuyện này, nếu bận quá thì anh sẽ nói với em.” Vân Cô Viễn nghiêm túc nói.