Diệc Thanh Thanh ngây ngốc nhìn mọi chuyện, trong lòng khiếp sợ.
Ngay sau đó đứa bé chậm rãi lớn lên, dần có ký ức, mọi chuyện xảy ra đều là khi Diệc Thanh Thanh xuyên qua tới tiếp nhận ký ức của cơ thể nguyên chủ.
Lần này cô tận mắt nhìn thấy nguyên chủ khiến mình bị cảm lạnh, bắt đầu phát sốt, nhưng kiên trì không nói cho người nhà, muốn bệnh nặng hơn chút để không phải xuống nông thôn.
Sau đó chậm rãi hôn mê.
Không lâu sau thì mở mắt ra.
Gian nan bò xuống giường, ra khỏi phòng đi gõ cửa phòng của Triệu Hương Lan.
Diệc Thanh Thanh nhìn chằm chằm cơ thể đã hôn mê, cô chắc chắn vẫn còn thở.
Giấc mơ đột nhiên biến mất.
Trên giường đất ở khu thanh niên trí thức, Diệc Thanh Thanh ngồi bật dậy, sờ gương mặt một lát, sớm đã lệ rơi đầy mặt.
Diệc Thanh Thanh không cảm thấy đây là cảnh trong mơ giả dối, quá chân thật, cho dù bây giờ tỉnh lại cô vẫn nhớ rõ mọi chuyện.
Chuyện này không phải là mơ, đây là ký ức giấu trong ý thức của cô.
Nguyên chủ không chết.
Không, có lẽ căn bản không có nguyên chủ gì đó.
Đó chính là cô!
Là cô không có ký ức.
Cô cho rằng xuyên qua tới đây chiếm cứ cơ thể, thực ra là khôi phục ký ức.
Nhưng thực ra lúc ấy ký ức của cô cũng không hoàn toàn khôi phục, trong quá trình cô xuyên qua, không có ký ức tiến vào cơ thể này.
Cô chính là Diệc Thanh Thanh mà!
Cô không chiếm cơ thể của người khác, cũng không chiếm nhân sinh của người khác.
Đó chính là người nhà của cô.
Bỗng nhiên trong lòng như trút được gánh nặng.
Lúc này cô mới ý thức được mình để tâm chuyện này như vậy.
Mỗi lần tiếp nhận sủng ái của cha mẹ đối với mình, cô luôn có loại cảm giác mình tu hú chiếm tổ, rất hi vọng cô chính là nguyên chủ, nhưng cô không phải, khi đáp lại cũng rất cẩn thận.
Đột nhiên cô có loại cảm giác muốn chạy nhanh về nhà ôm cha mẹ một cái.
Con gái của bọn họ không chết, còn sống rất tốt, chẳng qua thức tỉnh ký ức kiếp trước mà thôi.
Cô vẫn là cô.
Đó chính là cha mẹ của cô!
Trong lòng Diệc Thanh Thanh mãi mà không bình tĩnh nổi, nhưng loại tâm sự này không thể nói với bất cứ người nào.
Cô hưng phấn mở giao diện của hệ thống, lần lượt tìm từng giáo viên trong chương trình học của mình nói chuyện.
“Ôn sư phụ, tôi là thai xuyên, không đoạt cơ thể của người khác!”
“Bạch sư phụ, cha mẹ của tôi thật sự là của tôi, vẫn luôn là như thế!”
“Lý tiên sinh, tôi thật sự rất vui, ha ha, nhớ cha mẹ!”
…
Tuy giáo viên của chương trình học đều chỉ là hình ảnh giả dối, không thể làm ra bất cứ đáp lại gì, Diệc Thanh Thanh vẫn làm không biết mệt.
Thông báo cho toàn bộ xong, cô không ngừng lải nhải.
Cuối cùng tinh thần thật sự không chịu đựng nổi, mới tiếp tục đi ngủ.
Khi đi ngủ khóe miệng cô luôn treo ý cười, còn đang nói mớ, ngập ngừng: “Cha, mẹ.”
Ngày hôm sau Diệc Thanh Thanh quầng thâm mắt đen xì, nhưng mà đôi mắt lại sáng ngời.
Tâm trạng tốt từ tối hôm qua kéo dài tới hiện giờ.
Cô lẩm nhẩm hát rời giường, lấy áo lông hở cổ dệt kim màu vàng nhạt mẹ cô gửi tới hôm qua ra, mặc bên ngoài.
Cô cử động người một lát, rất vừa người, vừa vặn!
Ngay sau đó cô gấp chăn, cầm gương nhỏ Lý Mộng Tuyết tặng cho cô ra soi áo khoác lông mới tràn ngập tình thương của mẹ.
Tuy soi như thế nào cũng không thể thấy được cả người, nhưng cô vẫn cảm thấy mình nhìn kiểu gì cũng đẹp, quầng thâm mắt tự động thành điểm tô cho đẹp hơn.
Đó không phải là quầng thâm mắt, đó là ký hiệu tối hôm qua khôi phục ký ức, độc đáo như vậy.
Cô vui sướng hài lòng rót nước ấm ra rửa mặt, tết bím tóc.
Sau đó mở cửa đi ra ngoài, tay còn cầm một thùng to.
Cửa phòng đối diện đúng lúc mở ra, Vân Cô Viễn cũng đi ra, cùng xách theo thùng.
Vừa thấy là anh, Diệc Thanh Thanh lập tức cho anh gương mặt tươi cười.
Tầm mắt của Vân Cô Viễn nhìn gương mặt cô trước, quầng thâm mắt đậm màu kia phối với tươi cười có chút giản dị của cô, rất đáng yêu:
“Ngày hôm qua không ngủ ngon sao?”
Diệc Thanh Thanh: “…”
Cô vuốt áo lông mới của mình, liếc mắt nhìn anh một cái, quầng thâm mắt không quan trọng, quan trọng là áo lông này!
Nhưng Diệc Thanh Thanh vẫn rất để ý mặt mũi, vừa đi ra ngoài với anh, vừa rụt rè nói:
“Ừm, ngày hôm qua học có chút mệt, ngủ muộn.”
“Không cần quá vất vả, chú ý cơ thể.” Vân Cô Viễn dặn dò.
Diệc Thanh Thanh không muốn tiếp tục đề tài này: “Hôm nay anh còn đến huyện thành không?”
“Có đi.”
Diệc Thanh Thanh nghĩ một lát:
“Cuối tuần này còn chưa dạy anh nấu cơm đâu, dứt khoát sáng hôm nay dạy anh làm mì gà đi, bên em có nguyên liệu, nên làm trong phòng em đi. Sau này trời lạnh lại lên núi nấu cũng không thích hợp, nấu ở nhà đi.”