“Biết ạ biết ạ, bà nội em nói, chị Thanh Thanh là người hào phóng, sẽ không chiếm hời của người ta!”
“Mẹ em nói, chị Thanh Thanh biết tính toán, là người hào phóng!”
“Bà nội em nói, thanh niên trí thức chỉ có chị Thanh Thanh là biết làm người nhất, vừa có tay, còn hào phóng, giúp đỡ chị không sai!”
“Em thích chị Thanh Thanh nhất, cho kẹo ngon nhiều lần!”
…
Diệc Thanh Thanh nghe đám nhóc mồm năm miệng cười tranh nhau đánh giá cô, gương mặt ủ rũ.
Mấy lời này là sao đây, tuy nghe ra được thanh danh của mình rất tốt, đều là mấy lời khen cô, nhưng biết tính toán là gì?
Đó là tri ân đồ báo đúng không?
Còn có cái gì mà có tay?
Chẳng lẽ có người nào không có tay?
Diệc Thanh Thanh thở dài: “Chăm chỉ học tập đi!”
Tránh cho học nói mấy câu thiếu tay thiếu chân gì đó.
Hổ Oa là đứa bé đứng đầu rất có ý thức trách nhiệm, khi đám đồng bọn đang vắt óc khen ngợi Diệc Thanh Thanh, cậu bé thì đang suy nghĩ vơ vét thứ tốt cho đám đồng bọn của mình.
“Chị có cần hạt dẻ không? Còn chưa đến một tháng nữa hạt dẻ sẽ chín, nhưng mà chúng em cũng rất thích ăn, không thể cho chị quá nhiều, phải đổi kẹo, kẹo trái cây.”
Diệc Thanh Thanh nghe thấy thế đôi mắt sáng lên: “Được!”
Hạt dẻ à, cô cũng rất thích!
“Anh Hồ Tử, vì sao chỉ đổi một ít? Hạt dẻ đâu ngon bằng kẹo?” Có đứa bé không hiểu, cũng mở miệng hỏi anh Hồ Tử của mình.
Hổ Oa đè thấp giọng, tụ tập đám tiểu đệ lại nói:
“Các em có hiểu hay không, như vậy gọi là cò kè mặc cả, nói khó nghe một chút là có thể bán được giá tốt nhất, đều là bà nội anh nói cho anh, các em có muốn ăn nhiều kẹo hơn hay không? Muốn thì phải nghe lời anh!”
Diệc Thanh Thanh: “…”
Cô rất muốn tiến lại gần hỏi Hổ Oa, bà nội cậu bé có từng nói với cậu bé không, cách gần như vậy nói nhỏ vẫn bị nghe thấy được!
Hơn nữa thật sự không cần như vậy, Diệc Thanh Thanh cô không phải người keo kiệt, nhưng mà cô không có thiệt, còn để đám nhóc này thiệt mấy viên kẹo sao?
Cô vẫn cần mặt mũi mà!
“Chúng em chuẩn bị đi bắt cá chạch, chị muốn đi cùng không?” Hổ Oa mở cuộc họp nhỏ xong quay đầu nhìn cô nói, vừa nói vừa chảy nước miếng, vẻ mặt chờ mong.
Diệc Thanh Thanh tức giận nói: “Không cần! Chị lại không phải coi tiền như rác, đừng nghĩ dễ dàng kiếm được kẹo từ chỗ chị!”
“Chị ấu trĩ quá đấy!” Hổ Oa ghét bỏ nói.
“Chị Thanh Thanh giống y như đứa nhóc ấy!” Triệu Tiểu Nha vỗ tay cười khẽ.
Lời trẻ nhỏ không kiêng kỵ, lời trẻ nhỏ không kiêng kỵ, Diệc Thanh Thanh nói thầm trong lòng.
“Được rồi, chúng ta tạm biệt ở đây, đừng đến chỗ nước sâu đấy, chú ý an toàn!” Diệc Thanh Thanh dặn dò.
Hổ Oa dãn theo tiểu đệ của mình, không quay đầu lại nói: “Yên tâm đi ạ, em dẫn theo bọn họ ra ngoài, thì cần phải dẫn bọn họ trở về.”
Kể từ sau chuyện Cẩu Đản, đám nhỏ trong đội đều được trưởng bối dặn dò không cho đến bờ sông, hay đến khu nước sâu.
Hổ Oa giống y như ông cụ non, còn là người rất lợi hại.
Sau khi tách ra với đám Hổ Oa, Diệc Thanh Thanh tiếp tục bắt đầu nghiệp lớn nhặt trứng vịt của mình.
Tuy ngày hôm qua đám Hổ Oa đã lật đầm lau sậy một lần, vô cùng tự tin Diệc Thanh Thanh sẽ không có thu hoạch gì, nhưng bản thân vịt đã biết cách ẩn nấp, đừng nói là khi đẻ trứng.
Nếu trứng vịt ở đầm lau sậy bị nhặt hết, vậy thì vịt phải tuyệt chủng rồi mới đúng.
Trên thực tế vịt nhiều lắm, cho nên số lượng để sót cũng không ít.
Không cầu bắt được vịt, chỉ lần theo tung tích tìm ổ trứng vịt mà thôi, vẫn tương đối dễ dàng đối với Diệc Thanh Thanh, cho nên thu hoạch cũng không ít.
Sau khi nhặt trứng vịt một thời gian, lại đến khu nước sâu thay phiên tìm vịt gây phiền phức.
Sợ lát nữa đám Hổ Oa tìm mình, khi tới gần giữa trưa Diệc Thanh Thanh trở về.
Ăn cơm trưa không được bao lâu, cửa sau nhà mình vang lên tiếng gõ.
Mở cửa, một cái đầu nhỏ lén lút chui vào: “Hàng cho chị, thùng thì lát nữa chúng em tới lấy lại, nhanh tìm đồ đựng đi ạ!”
Sao làm giống y như đặc vụ như vậy?
Giọng nói của cô cũng không tự chủ được nhỏ xuống: “Sao thế, em còn sợ bị người ta phát hiện à?”
“Chị là người lớn mà, đây là giao dịch lén lút, bà nội em nói không thể tuyên dương!” Tiểu Hổ Oa thề son sắt nói.
Diệc Thanh Thanh xem như phục cậu bé, nói rất đúng, là cô không đủ cảnh giác.