Cho nên các em muốn mang về chia sẻ với người nhà, chị không ngăn cản, thậm chí nếu trong nhà có người muốn học cách nấu, ngày mai tới hỏi chị cũng được.
Nhưng mà chị phải nói rõ, chỗ chị chỉ nhận cá chạch của các em, giao dịch của chúng ta không đổi. Hơn nữa trong khoảng thời gian này cá chạch mà chị muốn chỉ nhiều như vậy, giống số lượng ngày hôm qua, lại thêm hai ba lần là chị đủ ăn. Hôm nay các em có rảnh có thể bắt một thùng giúp chị, nhân lúc còn chưa làm việc có thời gian, kế tiếp không biết là khi nào.”
Hổ Oa cho rằng mình làm rất bí mật, nhưng thực ra sao có thể giấu được?
Ở đây có nhiều đứa bé như vậy, một lần hai lần còn được, sau này số lần nhiều, chắc chắn sẽ bị phát hiện.
Còn không bằng hào phóng một chút, dù sao mình không làm chuyện xấu gì, đổi thành hương thân nào đó đều cảm thấy cá chạch sống đổi mấy miếng cá chạch đã rán hay là kẹo vẫn lời.
Mình chỉ cần tránh cho sau này có người lớn cảm thấy có lợi, dùng giá như vậy tìm cô bán cá chạch là được.
Dù sao cô chỉ muốn làm một ít cho mình ăn, đồng thời cho đám trẻ đáng yêu còn hiểu chuyện này chút ngon ngọt, không muốn làm bán sỉ cá chạch lỗ vốn.
So với giao dịch với các hương thân, cô vẫn thích ở chung với đám nhỏ hơn.
Hơn nữa cô đối xử tốt với đám nhỏ, giảng chút đạo lý, đám cha mẹ có chút lương tâm đều sẽ ôm thiện ý và cảm kích với cô.
Còn những người không có lương tâm, loại người này đừng kỳ vọng có thể thu hoạch được hảo cảm của bọn họ, ơn huệ nhỏ vô dụng, cần chảy nhiều máu hơn mới được.
Tuy Diệc Thanh Thanh cô hào phóng, nhưng không phải loại coi tiền như rác.
Hổ Oa lo lắng đến lúc đó mọi người đều biết cá chạch ăn ngon, cá chạch ở đầm lau sậy sẽ bị đoạt hết thì càng không có khả năng.
Ở trong mắt đám trẻ, cá chạch làm ra đặc biệt ăn ngon như vậy, sau khi bị người khác học được thì không tới lượt bọn họ.
Nhưng đợi có người tới hỏi cô cách làm xong thì sẽ biết, ngon hoàn toàn là vì dùng đủ dầu, cộng thêm xử lý cẩn thận.
Có lẽ phương pháp xử lý này có thể khiến mọi người sau này nấu cá chạch ăn ngon hơn chút, nhưng muốn đạt tới trình độ của cô, tiêu dùng cũng rất lớn.
Trong thôn có năng lực như vậy, cũng nỡ làm như vậy chỉ sợ không có mấy nhà.
Chỉ học được phương pháp xử lý của cô, lại dùng phương pháp nấu ít dầu của mọi người để nấu, làm ra có thể không đắng, nhưng không có chút mùi vị nào.
Thậm chí còn không ngon bằng hầm cá.
Còn tốn nhiều thời gian xử lý cá chạch như vậy, có thời gian này đi bắt hai con cá không phải càng tiện hơn sao?
Thịt còn nhiều nữa!
Bãi sông và đầm lau sậy đều không thiếu cá.
Nếu không nơi như thôn Hưởng Thủy này đâu phải nơi non xanh nước biếc?
“Đây là đồ ăn ngon phí rất nhiều dầu mới làm ra ư? Vậy không phải chị sẽ lỗ vốn à?” Hổ Oa nghe thấy thế hỏi.
Diệc Thanh Thanh lắc đầu nói:
“Cho các em, chỉ là một phần trong đống cá chạch các em mang tới hôm qua, dư lại là thù lao của chị. Chị cảm thấy đổi với các em đáng giá, như vậy không tính là lỗ vốn.”
Hổ Oa nhìn cô một cái, muốn nói gì đó, nhưng nhìn miếng cá chạch trong tay và dáng vẻ chảy nước miếng của các bạn nhỏ, vẫn không từ chối.
“Được rồi, chúng ta tiếp tục giao dục, chúng em không cần kẹo, chạng vạng hôm nay em lại bắt một thùng cho chị, chị vẫn cho chúng em mấy miếng cá chạch như vậy là được, sau này lúc nào chị cần có thể tới tìm em.”
“Thành giao.” Diệc Thanh Thanh đập tay với Hổ Oa, đạt thành ước định.
“Được rồi, các em tự mình chơi đi, chị phải lên núi kiếm củi.” Diệc Thanh Thanh nói xong thì cõng sọt trở về.
“Chị Thanh Thanh, tạm biệt!”
“Tạm biệt!”
Diệc Thanh Thanh không quay đầu lại, chỉ vẫy tay với bọn họ.
Diệc Thanh Thanh rời khỏi đầm lau sậy xong, thì không về khu thanh niên trí thức mà đi tới sau núi.
Cô không chỉ kiếm ít củi, còn phải bắt ít thỏ lấy da thỏ, đã vào thu, sau này sẽ càng ngày càng lạnh, nguyên liệu làm áo khoác lông thỏ của cô còn cần chuẩn bị nhiều.
Thậm chí còn thừa có thể làm giày, còn muốn làm một chiếc cho Vân Cô Viễn.
Ngoài ra chính là mùa này là mùa hái cây bách, nhang đuổi muỗi của cô đã làm ra dáng ra hình.
Làm nhang dây như thế nào, cô xem như nhập môn.
Nhưng nhang không chỉ có nhang dây, còn có nhang trầm…