Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài (Dịch Full)

Chương 239 - Chương 239: Sao Lại Nhìn Anh Như Thế

Unknown Chương 239: Sao lại nhìn anh như thế

Nhưng mọi chuyện không có chút ưu thế nào so với đầu óc thông minh của Vân Cô Viễn.

Người thông minh có khả năng phát hiện nhạy bén hướng đi tương lai khi tình thế thay đổi, điều này có thể so sánh với mở hack.

“Sao lại nhìn anh như thế?” Vân Cô Viễn thấy cô ngơ ngác nhìn chằm chằm mình, đôi mắt chuyên chú thì có chút ngượng ngùng.

“Đang thưởng thức cái đầu thông minh của anh!” Diệc Thanh Thanh nói: “A Viễn, anh quá thông minh, em cảm thấy anh nói rất có đạo lý, cho nên em càng phải chuẩn bị trước, ứng phó tương lai xảy ra biến hóa gì đó. Chỉ khi bản thân có năng lực, mới có thể nắm chặt lấy khi cơ hội tới.”

“Tin tưởng anh như vậy à.” Trong mắt Vân Cô Viễn có dịu dàng khiến người ta chết chìm.

“Ừm.” Diệc Thanh Thanh gật đầu thật mạnh.

Sự thật chứng minh, duy đoán của anh không sai chút nào.

Có năng lực như vậy, tương lai anh nhất định sẽ vẻ vang.

Đã tới thời gian, Vân Cô Viễn đứng dậy mở nắp nồi ra: “Có vẻ được rồi.”

Sau khi nói xong anh rút một đôi đũa trong hộp đũa, gắp một miếng thịt gà đưa tới bên môi thổi một lát, sau đó đưa tới trước mặt Diệc Thanh Thanh:

“Nếm thử giúp anh xem có mặn không?”

Diệc Thanh Thanh chớp mắt, đây là đang đút đồ ăn cho cô ư?

Vân Cô Viễn làm quá tự nhiên, khiến cô không có bất cứ cảm giác khác thường nào.

Há miệng tự mình thổi một lát, mới ăn vào miệng.

“Ừm, rất ngon!” Diệc Thanh Thanh phồng má, nói mơ hồ không rõ.

Vân Cô Viễn tự mình gắp một miếng, nếm thử rồi nói: “Ừm, được rồi.”

Cùng đôi đũa kìa!

“Làm sao vậy?” Vân Cô Viễn nghiêm túc hỏi cô.

Diệc Thanh Thanh nhìn kỹ biểu cảm của anh, rất bình thường, cũng lắc đầu: “Không có gì, chuẩn bị ăn cơm đi, em đói bụng!”

Không phải là Vân Cô Viễn cố ý đấy chứ?

Có lẽ anh ấy không vì hôn môi gián tiếp với mình, cố ý dùng cùng một đôi đũa gắp đồ ăn đúng không?

Diệc Thanh Thanh cảm thấy là mình nghĩ quá nhiều.

Gà hầm nấm của Vân Cô Viễn là học chân truyền từ Diệc Thanh Thanh, hương vị thực sự không tệ, ăn cơm anh nấu không khác gì mình nấu.

Cô đột nhiên cảm thấy như vậy khá tốt, cô thích nấu ăn cũng không phải vì thích quá trình nấu ăn, đơn thuần là vì đời trước ăn đồ ăn quá thanh đạm, đời này rất coi trọng dục vọng ăn uống.

Nhưng mà tự mình làm cũng không được ăn, cho nên cô không phải thích nấu ăn, là thích ăn đồ ăn ngon, nếu không đã không vì dùng ít sức, mỗi lần nấu đều nấu nhiều một chút, ăn một ít cất đi hơn nửa.

So với tự mình làm tự mình ăn, vẫn là không cần cố sức vẫn có thể trực tiếp ăn được đồ ăn ngon là sảng khoái nhất.

Hầm cả một con gà, Diệc Thanh Thanh và Vân Cô Viễn đều ăn đến bụng tròn vo cũng không ăn hết.

Dư lại Vân Cô Viễn còn múc một bát cho cô, bảo cô mang về ngày mai ăn.

Vuốt vụng tạm biệt với đồng chí Vân, cô trở về phòng mình.

Đi về lập tức cho bát thịt gà kia vào trong không gian.

Mới ăn no xong, đêm vẫn còn dài, cô nên làm việc gì đó tiêu thực.

Cô lập tức châm một ngọn nến, cầm ngọn nến đi tới sân sau định xử lý cá chạch.

Sau khi uống mạnh mẽ dưỡng nhan an thần hoàn, giấc ngủ mỗi ngày của Diệc Thanh Thanh giảm bớt đi nhiều, chỉ cần ngủ 4 tiếng là đủ.

Cô không muốn giống như tối hôm qua rạng sáng tỉnh lại, sau đó học tập đến khi trời sáng, cho nên hôm nay điều chỉnh lại giờ ngủ của mình.

Buổi tối ngủ muộn hơn hai tiếng, 12 giờ đi ngủ, buổi sáng chỉ dậy sớm hơn 2 tiếng, khoảng 4 giờ đã tỉnh.

Có thêm 4 tiếng đồng hồ cô cũng không dùng hết vào học kỹ năng, ban đầu mỗi ngày trước khi ngủ cô vốn sắp xếp thời gian học tập cho mình từ ba đến bốn tiếng.

Đổi sang hình thức dạy học kỹ năng, cũng là bảy tám tiếng.

Nếu thời gian lại tăng lên gấp đôi, cô học tập nhiều cũng sẽ mệt mỏi.

Cho nên cô tính toán trước khi ngủ dành 2 tiếng dùng để làm việc trong hiện thực, bình thường 6 giờ ăn cơm tối xong, bận đến 8 giờ lại rửa mặt lên giường, học 4 tiếng lại ngủ.

Buổi sáng tỉnh lại 2 tiếng kia tinh thần tốt, trí nhớ cũng tốt, nên dùng để học tập kỹ năng.

Tối hôm nay cô định xử lý hết đống cá chạch trước.

Lần này cô tính toán chia thành hai phần làm, một phần cho đám Hổ oa, vẫn rán như cũ, bọn họ cầm cũng tiện, cũng để được lâu.

Một phần khác thì định để cho mình ăn, phần này cô chưa làm, trực tiếp xử lý sạch sẽ cho vào không gian là được, đợi lúc nào muốn ăn thì lấy ra nấu.

Đến lúc đó sẽ không rán nữa, ngày hôm qua cô rán vẫn còn thừa một ít, đủ cho cô ăn một thời gian.

 


Bình Luận (0)
Comment