Triệu Hữu Điền ho khan một tiếng:
“Được rồi, tôi không nói nhiều nữa, vất vả cả một năm thành quả cuối cùng phải dựa vào mấy ngày này, vừa khổ vừa mệt mọi người cũng phải nghiến răng chịu đựng, không thể ném lương thực để trên đất.
Nếu chúng ta làm tốt thu hoạch vụ thu lần này, thì sẽ có một mùa bội thu!
Sau đây tôi sẽ nói về vấn đề sắp xếp công việc!
Lần này vẫn giống như trước, chia thành tổ thu hoạch vụ thu và tổ gieo trồng vụ thu.
Tất cả thanh niên trí thức nữ, xã viên trên 45 tuổi còn có đám trẻ đều vào tổ thu hoạch vụ thu, do tôi đảm nhiệm chức tổ trưởng tạm thời của tổ thu hoạch vụ thu.
Xã viên nam trên 45 tuổi và dưới 60 tuổi trong tổ thu hoạch vụ thu phụ trách khiêng lương thực, những người khác phụ trách thu hoạch đóng gói và phơi nắng.
Thôn trưởng đảm nhiệm tổ trưởng tạm thời của tổ gieo trồng vụ thu, tổ gieo trồng vụ thu chia thành ba tổ nhỏ là vận chuyển phân, cày bừa vụ thu và gieo giống. Đám xã viên nam phụ trách vận chuyển phân và cày bừa vụ thu, xã viên nữ phụ trách gieo giống.
Bây giờ mọi người đứng theo tổ của mình, tổ thu hoạch vụ thu đứng bên này, tổ gieo trồng vụ thu đứng bên kia.”
Thím Quế Hoa kéo Diệc Thanh Thanh đứng bên tổ thu hoạch vụ thu, mọi người vẫn đứng thành tiểu đội như lúc ban đầu.
Thực ra các tiểu đội vốn có đủ loại tuổi, chia thành hai tổ như vậy, nhân số của mỗi tiểu đội vẫn không khác nhau lắm.
Bên tổ gieo trồng vụ thu cần thể lực tương đối nhiều, trai tráng lao động đều ở bên đó, nhưng mà nhân số bên bọn họ ít, công việc chủ yếu là trồng lúa mì vụ đông.
Bên tổ thu hoạch vụ thu lượng việc nhiều, cho nên người nhiều.
Cán bộ bên công xã chỉ ở một bên nhìn đại đội trưởng phân việc, không còn động tác gì khác.
“Cuối cùng chính là trong lúc thu hoạch vụ thu, trong đội sẽ mở nhà ăn, cung cấp một bữa cơm trưa, mọi người không cần dành thời gian về nhà nấu nướng. Mọi người cùng nhau bầu phiếu chọn ra bốn người khoảng thời gian này phụ trách nấu ăn, công việc bỏ phiếu sẽ do cán sự Trần từ công xã xuống chủ trì.”
Vị cán sự Trần kia cầm một hộp phấn viết trong tay, viết người được đọc tên bầu lên trên.
Các hương thân đều quay người đi, không định quay đầu lại nhìn, sau đó theo thứ tự đến nói với cán sự mình bầu ai.
Diệc Thanh Thanh cúi đầu, sao lại ăn chung như vậy?
Cơm tập thể ăn ngon cỡ nào chứ, dùng chân nghĩ cũng biết, sao có thể ngon bằng tự mình nấu!
Cũng may chỉ có bữa trưa, sáng sớm cũng có thể ăn ngon một chút.
“Sao ủ rũ cụp đuôi như vậy?” Thím Quế Hoa nhìn dáng vẻ ủ rũ của cô, cười nói với cô: “Có lẽ lần này cháu sẽ được chọn.”
“Cái gì ạ?” Diệc Thanh Thanh có chút hoài nghi mình nghe nhầm.
“Thím nói, có khả năng lần này cháu bị chọn đi nấu cơm, thoải mái hơn xuống ruộng làm việc một chút.” Thím Quế Hoa lặp lại lần nữa.
Diệc Thanh Thanh không hiểu gì: “Chuyện tốt như vậy, có thể tới lượt cháu ư?”
Đương nhiên là cô biết nấu cơm nhẹ nhàng hơn làm việc ở ruộng, tốt xấu gì cũng không cần phơi nắng dưới ánh mặt trời.
Việc này thật sự rất quan trọng đối với các hương thân, niên đại này sợ khổ sợ mệt, nhưng có thể nhân dịp nấu cơm cho các xã viên ăn hai miếng, cũng là công việc vô cùng béo bở.
Một thanh niên trí thức mới tới như cô, đâu có năng lực này?
Hơn nữa cô căn bản không biết thu hoạch vụ thu trong đội còn mở nhà ăn, cũng không có tâm tư phương diện này, bởi vì cô không cần miếng ăn này.
“Cá chạch Hổ Oa mang về hôm qua ăn khá ngon, thím còn muốn học cháu ấy chứ! Đám nhỏ còn khoe khoang khắp nơi, chuyện này đã lan truyền khắp đại đội, cháu còn nỡ cho đám trẻ như vậy, chắc chắn sẽ không tham lương thực của mọi người, tay nghề lại tốt, có người nào không muốn ăn đồ ăn ngon? Trừ phi là có người trong nhà muốn tranh cử, có lẽ sẽ có không ít người chọn cháu, nhưng mà cháu đừng sợ, với nhân duyên của thím cháu ta, việc nấu cơm trong đội chắc chắn cũng có cả thím.”
Thím Quế Hoa dự liệu trước nói.
…
Diệc Thanh Thanh trăm triệu không nghĩ tới cá chạch còn có hiệu quả này, nhưng mà cô cũng không ôm quá nhiều hi vọng.
Tuy nấu cơm nhẹ nhàng hơn, nhưng xuống ruộng làm việc cũng không tệ, có hiệu quả của thuốc tăng lực, không cần để ý mấy chuyện này.
Thuận theo tự nhiên, được chọn thì tốt, không được chọn cũng không sao.
Đợi thím Quế Hoa bầu xong trở về, cho Diệc Thanh Thanh một ánh mắt ổn thỏa.
Còn chưa kịp nói gì, Diệc Thanh Thanh đã bị gọi tên vào.
Cô xoay người lại, chạy tới chỗ tường.