Có người nào không biết người nấu cơm sẽ múc nhiều hơn cho mình?
Nhưng có Lâm Quế Hoa và Hứa Đông Mai khống chế, cũng không nhiều hơn bao nhiêu.
Nhưng bát của thanh niên trí thức Tiểu Diệc, múc nhiều lắm cũng chỉ có thể đựng nhiều như vậy, không phải kẻ ngốc thì là gì.
Mấy người kết bạn trở về khu thanh niên trí thức, Diệc Thanh Thanh về phòng xong thì ăn mì trước mặt.
Nhưng mà cô thêm một quả trứng ốp lết lên trên, trứng ốp lết cũng là nấu trước sau đó cho vào không gian tùy thân.
Có trứng gà này, mức độ phong phú của bát mì tăng lên một cấp bậc.
Mì để lâu nên hơi trương lên, chẳng qua vì nước lèo nhiều, ăn vào vị cũng không kém lắm.
Tuy kém hơn thường ngày mình nấu, nhưng mà cô không ghét bỏ, dù sao một bát mì như vậy, người khác cảm thấy là đồ quý giá, tiết kiệm đồ ăn.
Lãng phí lương thực là tội lớn, dù sao còn có rất nhiều người ăn không đủ no!
Một bát mì nấu xong, ngay cả nước lèo cũng uống sạch, Diệc Thanh Thanh rửa sạch bát đũa xong, thì lấy vải dệt trong rương gỗ ra chuẩn bị bắt đầu cắt.
Giữa trưa ánh sáng tốt, vừa vặn dùng để làm quần áo giày.
Trong nhà vì mình khôi phục ký ức lúc trước, vì không để trong nhà suy nghĩ quá nhiều, cô quyết định làm đơn giản trước.
Cô tính toán làm áo ngắn cho cha mẹ, chỉ cần cắt may vá một chút là được, ngay cả cúc áo cũng không cần.
Cô không biết số đo của cha mẹ, chỉ có thể dựa vào ký ức làm ra kích cỡ.
Có khả năng sẽ hơi rộng một chút, nhưng mặc bên trong không quan trọng.
Lần đầu tiên gửi về có chút sai sót không có gì ghê gớm, như vậy nói là mình đang học may, mới càng đáng tin hơn chút.
Đồng thời còn có thể hỏi số đo giày trong nhà, lần sau làm giày xong gửi về thì có vẻ không đột ngột như trước.
Cho nên hai chiếc áo ngắn lần này chỉ là thử nghiệm trước.
Ngoài ra chính là tính toán làm áo len lông thỏ cho mình và Vân Cô Viễn nữa.
Đồ của mình thì dễ dàng, Vân Cô Viễn thì phải đi ước lượng số đo mới được.
Nhưng mà hiện giờ không vội, còn có mấy tấm da thỏ còn chưa làm xong, cô có thể làm cho mình trước, luyện tập xong thì mới làm cho anh.
Ngoại trừ chuyện này, chính là cô chuẩn bị xây dựng thêm cho không gian tùy thân tương lai, cô tính toán làm mấy thứ linh tinh như gối đầu cho vào không gian.
Cô không có nhiều bông, gối đầu cô định dùng cây bách làm, cô làm vỏ gối trước đã, dùng vải bông màu xanh nhạt.
Bông thì đợi không gian tùy thân của cô thăng cấp, con người có thể tiến vào xong thì cô có thể đảm bảo, cũng có thể đến chợ đen nhìn xem mua được bông hay không.
Dù sao cô không phát hiện ra nơi đánh dấu được bông ở huyện thành, không bằng đến lúc đó lấy tiền đến chợ đen mua, có lời hơn đánh dấu nhiều.
Giữa trưa nghỉ ngơi một tiếng, Diệc Thanh Thanh thường thêu thùa may vá, buổi chiều khi tiếng còi thổi làm việc vang lên, cô mới dừng tay.
Sau khi hội hợp với đám thím Quế Hoa, bọn họ bắt đầu thảo luận đồ ăn cần làm giữa trưa ngày mai.
“Sau này vẫn là lấy rau dại nấm làm món ăn chính đi, không thể dưỡng mọi người kén chọn đồ ăn được, phải đổi món.” Thím Quế Hoa nói.
“Dạ!” Diệc Thanh Thanh gật đầu, cô cũng có ý này.
Cô cũng không thể mỗi ngày đưa ra phương pháp nấu món ăn mới được.
Mì cắt khúc giúp thanh danh của cô nổi hơn là được, sau này không cần liên tục làm nổi bật.
Thỉnh thoảng một lần còn được, mỗi ngày như thế không chỉ lao tâm lao lực, bản thân cô cũng khó làm được.
Dù sao nguyên liệu trong đội có hạn, muốn liên tục nấu ra món ăn mới, cô cần phải nghĩ đủ biện pháp trợ cấp, ví dụ như cá chạch, cá, vịt thậm chí thỏ gà gì đó trên núi.
Chuyện của Ngô Thúy Hoa còn chưa qua bao lâu, bản lĩnh đi săn của cô còn chưa muốn trực tiếp bị lộ ra, bên chỗ Cao Bắc Trụ sau đó cô cũng bảo với Vân Cô Viễn nhờ cậu ta giúp giữ bí mật.
Không có so sánh thì không có thương tổn, nếu cô thật sự làm như vậy, có lẽ hiện giờ sẽ đạt được cảm kích và tán dương nhất thời của những người khác.
Nhưng đợi thu hoạch vụ thu kết thúc, nhà ăn tập thể đóng cửa, người khác không ăn được sẽ nghĩ Diệc Thanh Thanh cô giỏi đi săn như vậy, có phải mỗi ngày đều ăn thịt bắt được từ trên núi hay không.
Lại nhìn trong bát mình không có một chút thịt nào, sẽ cảm thấy không cân bằng trong tâm lý.
Cho nên cô tính toán giấu dốt.
Có nguyên liệu nấu ăn cô có thể bộc lộ tài năng, không có nguyên liệu nấu ăn thì thôi, nổi bật quá mức cũng không phải là chuyện tốt, giữ công việc trước mắt là được.