Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài (Dịch Full)

Chương 260 - Chương 260: Vẫn Là Một Mình Thoải Mái Hơn

Unknown Chương 260: Vẫn là một mình thoải mái hơn

Nhưng mà canh trứng là Thanh Thanh tự tay làm, cho dù nguyên liệu có hạn vẫn tươi ngon, rất dễ uống.

Cô ấy không muốn ấm ức mình, nói đến cùng vẫn là có chút luyến tiếc đồ ăn ngon.

“Chậc chậc, yêu đương đúng là thảm, còn phải chia đồ ăn của mình cho người khác.” Tiền Lai Lai che kín bánh bao rau dại của mình, nhỏ giọng châm chọc với Vương Linh Linh.

Vương Linh Linh gật đầu nói: “Vẫn là một mình thoải mái hơn.”

Trần Chí Hòa ăn hai cái bánh bao rau dại không đủ no: “…”

Sau khi trở lại khu thanh niên trí thức, Diệc Thanh Thanh giống như hôm qua ăn cơm trước.

Bánh bao rau dại không ngon lắm, nghẹn muốn chết, nhưng canh uống từng ngụm nhỏ vẫn không tệ.

Lương thực thô cũng có phong vị của lương thực thô, chỉ cần không phải lương thực thô quá khó nuốt, thỉnh thoảng ăn một bữa Diệc Thanh Thanh cảm thấy vẫn thơm.

Hai cái bánh bao rau dại vào bụng, Diệc Thanh Thanh đã ăn hơi no căng.

Hôm qua đã cắt vải xong, hôm nay có thể bắt đầu may vá.

Cô di chuyển ghế bập bênh, bàn và sọt kim chỉ tới trong sân, ánh sáng ở nơi này tốt hơn chút.

Cô ngồi trên ghế bập bênh bắt đầu thành thạo may vá.

Tuy ghế bập bênh lắc lư qua lại, nhưng chỉ cần ngồi về trước hai chân chạm đất là có thể ổn định, cũng không tệ lắm.

Bận rộn tới bận rộn lui đến khi làm việc buổi chiều.

Tiếng còi vang lên, Diệc Thanh Thanh cất đồ vào phòng, sau đó nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên.

Tiết tấu gõ cửa này, có lẽ là A Viễn.

Cô nhanh chóng đi qua mở cửa, quả nhiên là anh.

Thấy anh gõ cửa xong thì xách hai cái thùng, Diệc Thanh Thanh hỏi: “Cái gì thế?”

“Cho em.” Vân Cô Viễn đưa thùng tới trước mặt cô, một cái thùng đựng cá chạch, một thùng đựng hai con cá trích: “Anh giúp em đặt vào trong phòng nhé.”

Diệc Thanh Thanh nghiêng người tránh ra: “Giữa trưa anh đặc biệt đi bắt ư? Sao lại đưa cho em thứ này?”

Không phải là vì sáng hôm nay cô từ chối đám người muốn thêm đồ ăn, nói mình không biết bắt cá chạch không biết bắt cá, bị anh để ý tới đấy chứ?

Ngày hôm qua mình đánh trả vụ bị gãi ngứa làm cá rán, nhanh như vậy anh đã tặng…

Chuyện này không phải là trước sau mâu thuẫn ư?

Quả nhiên là quan hệ vừa thân thiết hơn, sẽ xuất hiện nhiều lỗ hổng!

Vân Cô Viễn đặt thùng vào trong phòng xong nói:

“Không phải là em không biết bắt cá chạch, cũng không biết bắt cá ư? Cho dù anh nói anh rất rẻ, em cũng không tìm anh, vậy anh chỉ có thể tự mình đưa tới cửa mà thôi.”

Diệc Thanh Thanh thở phào nhẹ nhõm một hơi, cũng may anh là người sinh trưởng ở niên đại này, tuy cũng thích đọc tiểu thuyết, nhưng hiện giờ tiểu thuyết còn chưa hoa mỹ giống với đời sau.

Sau khi phát hiện ra điểm mâu thuẫn xong, cũng không nghĩ tới phương hướng thái quá, chỉ biết tự mình suy nghĩ giải thích hợp lý, lý do cũng đã tìm xong cho cô, quá chuyên nghiệp!

“Đống cá này là thù lao sau này giữa trưa em chia thêm đồ ăn cho anh, còn hơi ít, ăn hết anh lại bắt cho em!” Vân Cô Viễn lại nói.

“Không không không, không ít! Thu hoạch vụ thu mệt như vậy, anh nên ngủ trưa nghỉ ngơi thật tốt, đừng khiến cơ thể bị mệt!”

Diệc Thanh Thanh liên tục xua tay, sao người này lại thành thật như thế?

Chỉ có mấy cái bánh bao rau dại đã tặng nhiều đồ như vậy!

Cá chạch đưa còn nhiều hơn đám Hổ Oa đưa, còn có hai con cá chích!

“Đừng lo lắng, chất lượng giấc ngủ buổi tối của anh rất tốt, không cần ngủ trưa.” Vân Cô Viễn nói.

Diệc Thanh Thanh: “…”

Sao những lời này nghe quen thuộc như vậy nhỉ?

Còn không phải là trạng thái của cô sau khi uống thuốc an thần sao?

Chẳng lẽ Vân Cô Viễn không uống thuốc cũng có thể đạt tới hiệu quả không khác mấy?

Nghĩ tới vật phẩm đánh dấu liên quan tới địa điểm đánh dấu, Diệc Thanh Thanh không nhịn được phỏng đoán, chẳng lẽ thuốc viên mà mình đánh dấu ra đều là bản thân Vân Cô Viễn có tính chất đặc biệt?

Nếu thật sự là như vậy, vậy thì quá nghịch thiên rồi!

Cẩn thận hồi tưởng lại, hình như sức lực của Vân Cô Viễn cũng rất bí ẩn, Diệc Thanh Thanh chỉ biết sức lực của anh rất mạnh, hình như có hiệu quả mạnh mẽ.

Vân Cô Viễn xuống ruộng làm việc cũng không đội mũ rơm, nhưng trạng thái làn da của anh vẫn rất tốt, không bị phơi đen chút nào, hình như cũng có hiệu quả dưỡng nhan.

Cuối cùng là hiệu quả an thần, anh cũng nói chất lượng giấc ngủ của minh rất tốt.

Như vậy không phải đều đúng sao?

Càng nghĩ càng thấy đúng!

“Sao lại nhìn anh như vậy?” Vân Cô Viễn cảm nhận được cô nhìn chằm chằm mình, giống như đang nhìn đồ hiếm lạ gì đó, khiến anh có chút không được tự nhiên.

 


Bình Luận (0)
Comment