Diệc Thanh Thanh ngoan ngoãn cởi giày, ngồi khoanh chân trên giường đất, chống cằm nhìn Vân Cô Viễn bận việc ở bên bếp.
Trời còn chưa sáng, trong phòng còn có ngọn nến, ánh nến lắc lư chiếu ra bóng dáng vô cùng cao lớn của Vân Cô Viễn, khiến người ta an tâm.
Trả tới trả lui, bất kể phải trả bao lâu Diệc Thanh Thanh cũng không muốn so đo.
Cô cảm thấy người đàn ông này sắp xếp mọi chuyện rất thỏa đáng an ổn, hiện giờ như vậy cũng khá tốt.
Tuy không chính thức ở bên nhau, nhưng đã thẳng thắn thành khẩn mục tiêu tương lai với nhau, cùng nhau nỗ lực.
Vào lúc này cô đã chắc chắn, chắc chắn bọn họ có chung tương lai.
Loại chắc chắn này đến từ cảm giác an toàn Vân Cô Viễn cho cô.
Đời này của mình quả nhiên xuôi gió xuôi nước như Diêm Quân, còn có nhân duyên mệnh định, là chỉ anh sao?
“A Viễn, anh tỉnh dậy khi nào thế, ngủ ngon không?” Diệc Thanh Thanh hỏi.
Một ngày mình ngủ bốn tiếng đã đủ nghịch thiên, sao Vân Cô Viễn còn dậy sớm hơn mình như vậy, cũng nấu cơm sáng trước tiên?
Hiện giờ không có đồng hồ báo thức, toàn dựa vào đồng hồ sinh học, ngày hôm qua mệt như vậy, hôm nay còn dậy sớm như vậy đúng là lợi hại.
“Có lẽ là sớm hơn em nửa tiếng, ngủ khá ngon. Từ nhỏ anh đã ngủ ít, mỗi ngày ngủ khoảng ba bốn tiếng. Khi còn nhỏ cha anh còn cảm thấy anh mất ngủ, cơ thể có vấn đề gì đó, kết quả đến bệnh viện không kiểm tra được gì, cho dù mỗi ngày anh ngủ một lát như vậy tinh thần vẫn no đủ, ngay cả mẹ anh cũng cảm thấy anh là quái nhân.”
Vân Cô Viễn lấy bánh trứng hành trong nồi ra đĩa, lại múc hai bát cháo gà to trong vại gốm bên cạnh, bưng tới trước mặt Diệc Thanh Thanh cười tự giễu.
“Không có, không kỳ lạ một chút nào, đặc biệt lợi hại, rất thần kỳ!” Diệc Thanh Thanh nghiêm túc nói: “Em vô cùng vui sướng anh có năng lực như vậy! Anh như vậy mỗi ngày sẽ có nhiều thời gian hơn những người khác, không khác gì kéo dài sinh mệnh lắm.”
Hiện giờ cô chắc chắn thuốc viên mình đánh dấu ra, đều là năng lực của bản thân A Viễn, anh mới là thiên tài chân chính!
Vân Cô Viễn thấy được nghiêm túc trong đôi mắt cô, cười dịu dàng.
Cô luôn chữa lành trái tim của người ta như vậy, nếu có thể gặp được cô từ sớm thì tốt biết mấy.
“Oa, là cháo gà ư? Còn có bánh trứng hành? Phong phú như vậy sao?” Diệc Thanh Thanh kinh ngạc vui mừng nói: “Thơm quá, đúng là chân truyền của em!”
“Thích thì ăn nhiều một chút, lát nữa còn phải lên núi, đều là việc thể lực!” Vân Cô Viễn ngồi xuống đối diện cô.
“Đương nhiên, em muốn ăn sạch hết chúng nó!” Diệc Thanh Thanh nói: “Anh cũng phải như thế!”
“Được!” Trên mặt Vân Cô Viễn tràn ngập ý cười, dáng vẻ khi cười của cô thật đẹp, chọc anh vui vẻ, khiến anh cũng vui sướng theo.
Quả nhiên nấu cơm cho cô là lựa chọn chính xác, cô càng mê người hơn cơm.
Diệc Thanh Thanh không nói suông chút nào, cô nói ăn sạch là ăn sạch bách, ăn đến no căng không ăn nổi nữa, cũng phải thực hiện lời nói hùng hồn của mình.
Sau khi ăn xong hai người cõng sọt đi lên núi.
Vân Cô Viễn vô cùng tri kỷ đi chậm lại: “Anh cũng ăn no căng, thời gian vẫn còn sớm, chúng ta đi chậm một chút tiêu thực đã.”
Diệc Thanh Thanh đỡ eo, nghiêm mặt gật đầu.
A Viễn hoàn toàn là vì nể mặt cô, mới nói mình ăn no căng!
Cùng nhau ăn nhiều lần như vậy, Diệc Thanh Thanh vẫn biết một chút sức ăn của anh, hiện giờ anh cùng lắm ăn no hơn thường ngày một chút.
Cô không bao giờ nói những lời hùng hồn như vậy nữa, nói đùa có rất nhiều biện pháp, không đáng chọn biện pháp ngốc như vậy.
Hai người chậm rãi đi tới.
Trong núi rừng chim chóc dậy sớm ríu rít, xua tan yên tĩnh trong rừng.
Đợi khi đi đến chỗ bẫy, Diệc Thanh Thanh mới cảm thấy mình sống lại, cảm giác trướng bụng đã biến mất.
Hai người rón ra rón rén bò lên đỉnh núi, nhìn về phía khe núi.
“Phù… Phù…”
Con lợn rừng to kia đang ngủ nướng!
Diệc Thanh Thanh và Vân Cô Viễn liếc nhau, gật đầu.
Cơ hội tốt!
Hai người ra hiệu bằng tay với nhau, phân tán ra.
Diệc Thanh Thanh càng am hiểu xác định địa điểm xạ kích, cho nên mũi tên đầu tiên hấp dẫn lợn rừng sẽ do cô bắn ra.
Tư thế ngủ của con lợn rừng này quá khéo, mông quay về bên cô, Diệc Thanh Thanh có thể nhắm chuẩn chỗ đó.
Lần này có Vân Cô Viễn ở đây, Diệc Thanh Thanh có chút ngượng ngùng.
Nhưng mà vẫn là ăn thịt quan trọng hơn, quan trọng là ở trước mặt Vân Cô Viễn cô không thể nhát gan.
Cần thiết bù lại mất mặt khi bắn cung đầu tiên trở về.
Cô dứt khoát chọn một vị trí thích hợp, nhắm ngay hậu đình của con lợn rừng.