Hổ Oa ngoại trừ triệu tập đám tùy tùng nhỏ tâm phúc của mình, còn hợp tác với đám nhóc khác trong đội.
Lúc này ở đầm lau sậy vô cùng náo nhiệt!
Cá chạch tới, đám Diệc Thanh Thanh cầm lấy ghế nhỏ, ngồi trước chậu bắt đầu xử lý.
Thấy cô rải ít muối vào trong chậu, cá chạch lập tức không nhúc nhích, ba người khác đều chậc chậc lấy làm kỳ lạ.
Diệc Thanh Thanh bắt một con dùng kéo cắt ra, tự mình xử lý một lần cho bọn họ xem, những chỗ không thể ăn thì cắt bỏ, cắt từ chỗ nào tương đối dễ dàng, đều nói rõ hết.
“Chẳng trách cháu làm cá chạch ăn ngon như vậy, cá chạch nhảy nhót tung tăng, bình thường bọn thím đều bắt trở về để trong nước phun bùn hai ngày, sau đó cho hết vào nồi. Khi ăn thì luôn cảm thấy rất tanh, hóa ra là vì chưa xử lý sạch sẽ.”
Vừa nói như vậy, đám thím Quế Hoa lập tức hiểu rõ, xử lý cẩn thận một chút, vứt mật đắng đi, làm ra sẽ ăn ngon hơn.
Chẳng qua xử lý phiền phức hơn làm cá một chút, nhưng mà cá chạch vẫn dễ bắt hơn cá trong sông, đặc biệt là đám trẻ trong nhà đều có thể bắt, biết cách nấu thì đây cũng là một món ăn ngon.
“Dinh dưỡng của cá chạch này cũng rất phong phú, ăn nhiều cá chạch cũng rất tốt cho cơ thể!” Diệc Thanh Thanh không nói linh tinh, tuy cá chạch không có hàm lượng dinh dưỡng cao như cá tôm, nhưng cũng có công hiệu bổ khí huyết.
Vật tư thiếu thốn, lại mới trải qua thu hoạch vụ thu, mọi người tổn thất không ít nguyên khí, so với những thứ khác, cá chạch xem như là nguyên liệu nấu ăn tương đối dễ bắt chất lượng còn tốt xung quanh thôn Hưởng Thủy, có thể dùng để khôi phục chút nguyên khí cho mọi người.
Nhưng mà nói đi nói lại thì vẫn quá ít, cũng chỉ có chút dinh dưỡng.
Cũng may hình tượng nấu cơm lợi hại của Diệc Thanh Thanh đã thâm nhập vào lòng người, thím Quế Hoa, thím Đông Mai, bao gồm Tôn Lai Đệ đều không chút do dự tin.
Bọn họ vẫn biết hai chữ “dinh dưỡng” này, bình thường nói có dinh dưỡng bồi bổ cơ thể đều là trứng gà, sữa mạch nha, cá chạch còn có công hiệu này vậy đúng là bảo bối.
Đều quyết định nhân lúc cá chạch còn chưa ẩn nấp đi ngủ đông, lại đến đầm lau sậy kiếm một ít nấu ăn.
Trước khi thu hoạch vụ thu, sau khi thu hoạch vụ thu, tất cả mọi người nắm giữ quyền quản lý lương thực nấu cơm trong nhà mỗi ngày đều suy nghĩ xem làm thế nào mới tiết kiệm được lương thực, còn bồi bổ cơ thể cho sức lao động trong nhà.
Đối với bọn họ mà nói, tin tức này vô cùng trân quý.
Nhưng mà tuy cá chạch ngon, xử lý cũng là muốn mạng, cho dù dùng muối làm cá chạch chết trước, cũng tốn không ít thời gian.
Thím Đông Mai và thím Quế Hoa lớn tuổi hơn chút đã bắt đầu đau eo, Tôn Lai Đệ cũng thường đứng dậy để xoa eo một lát.
Bọn nhỏ liên tục khiêng mấy thùng cá chạch tới, bọn họ đánh giá tốc độ làm, không lâu sau kêu dừng lại.
Lại mang tới nữa, giữa trưa cũng không làm xong.
Làm xong việc đám nhóc ôm bát, vây quanh nơi này nhìn bọn họ xử lý cá chạch, có đứa bé thông minh còn học làm, chuẩn bị trở về thuật lại cho mẹ mình.
Cuối cùng cá chạch cũng xử lý xong, đám Diệc Thanh Thanh thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Mắt của thím hoa cả lên, làm món này còn phiền phức hơn làm món mì cắt khúc!” Thím Quế Hoa mệt không nhẹ.
Những người khác cũng không tốt hơn chỗ nào.
“Đồ ăn ngon mà, làm cũng phiền phức hơn mấy món khác!” Tôn Lai Đệ cũng nói.
“Lát nữa mấy thím hưởng tư vị của thịt khô hầm cá chạch xong, đảm bảo mấy thím không chê phiền phức.” Diệc Thanh Thanh cổ vũ bọn họ.
…
Món thịt khô hầm cá chạch Diệc Thanh Thanh đã làm rất nhiều lần ở nhà, còn để một ít trong không gian.
So với làm cá chạch rán, cô vẫn thích thịt khô hầm cá chạch hơn.
Thịt khô ở nhà ăn tập thể chỉ có một miếng nhỏ, phải chia cho nhiều người ăn như thế, làm kiểu gì cũng không thể đủ cho mọi người đều gắp được một miếng.
Nhưng hiện giờ lấy ra hầm cá chạch, mùi thơm của thịt khô và mỡ đều tẩm vào nước canh, hòa làm một thể với cá chạch, bổ sung thịt cá chạch vốn tương đối thiếu mỡ, mức độ mỹ vị trực tiếp bay lên một tầng mới.
Vì khiến mỡ tẩm vào thịt cá chạch, lót phía dưới đồ ăn cô chỉ dùng cuống cải thảo, lá cây cũng không lãng phí, trộn lẫn làm bánh bao rau dại.
Mùi thơm khi hầm vừa bay ra, đám nhỏ thèm đến mức chảy nước bọt.
Đám thím Quế Hoa cũng cảm thấy những vất vả lúc trước đều không đáng giá nhắc tới, mùi thơm này ngửi thôi đã cảm thấy thèm.