Vì thế lấy đống báo mình đã đọc ra, tổng kết lại, cẩn thận nói với Tiền Lai Lai những nội dung nào viết bài dễ được chọn trúng.
“Chẳng trách cô có thể được chọn, cô tổng kết hết như vậy, là thật sự đọc hết đống báo này.” Vương Linh Linh thật lòng bội phục Diệc Thanh Thanh.
Cô ấy phát hiện ánh mắt của Diệc Thanh Thanh không chỉ nhìn người chuẩn, cũng nhìn báo rất chuẩn, sao lại có người lợi hại như thế?
Không phải nói gần mực thì đen gần đèn thì sáng sao?
Cô ấy ở cùng Thanh Thanh lâu như vậy, nói không chừng có thể trở nên thông minh hơn chút, tránh được bị tiểu nhân hãm hại.
Tiền Lai Lai nghiêm túc hấp thụ kinh nghiệm của Diệc Thanh Thanh, còn cầm vở ra ghi chép lại:
“Thanh Thanh, cảm ơn cô, nếu thành công, tôi sẽ mời cô đến Tiệm Cơm Quốc Doanh ăn cơm!”
Cô ấy không phải là kẻ ngốc, Diệc Thanh Thanh là muốn tốt cho cô ấy mới không che giấu như vậy.
Cho dù cô ấy có thể dựa vào chuyện này kiếm tiền hay không, tâm ý này một bữa cơm cũng không trả hết, chỉ có thể im lặng ghi tạc trong lòng, Diệc Thanh Thanh là người thực sự rất tốt rất tốt đối với cô ấy!
Diệc Thanh Thanh bị ánh mắt của hai người nhìn đến nổi đầy da gà, chà xát cánh tay:
“Đừng nhìn tôi như vậy, tôi sợ hãi!”
Tiền Lai Lai: “…”
Vương Linh Linh: “…”
Bọn họ không biết nên biểu đạt cảm xúc phức tạp trong lòng mình hiện giờ thế nào, chỉ có thể một lời khó nói hết nhìn Diệc Thanh Thanh.
Nếu Lý Mộng Tuyết ở đây, chắc chắn Diệc Thanh Thanh sẽ bị cô ấy nói không nói lại được.
“Được rồi được rồi, cô cầm lấy báo trở về tự mình nghiên cứu đi.” Diệc Thanh Thanh bắt đầu đuổi khách, ánh mắt càng ngày càng kỳ lạ, hiện giờ cô không thể một mình địch lại số đông, vẫn nên trốn đi thì hơn.
“Diệc Thanh Thanh, cô đúng là đồ ngốc!”
Tiền Lai Lai và Vương Linh Linh bị đẩy ra cửa.
Cuối cùng Tiền Lai Lai thật sự không nhịn được, nói cô một câu.
Diệc Thanh Thanh: “?”
Nhìn xem, cô đuổi khách đuổi kịp thời cỡ nào?
Lại đợi thêm một lát, mình sẽ bị bao vây tấn công vô cùng ác liệt.
Ngày mai phải đến huyện thành, hôm nay cô phải nắm chắc thời gian thăng cấp kỹ năng xếp giấy mới được!
Diệc Thanh Thanh thu liễm cảm xúc, lại trèo lên giường đất.
Học đến đêm khuya, còn thiếu chút nữa, ngủ một giấc rạng sáng ngày hôm sau bắt đầu học, cuối cùng cũng thấy được thông báo nhắc nhở của hệ thống.
[Thông qua hình thức dạy học kỹ năng, kỹ năng xếp giấy của cô tăng lên tới cấp 3, khen thưởng 10 điểm đánh dấu.]
Cuối cùng cũng thăng cấp, Diệc Thanh Thanh thở phào nhẹ nhõm.
Vất vả trong khoảng thời gian này nhìn thấy điểm đánh dấu xong, đều trở nên đáng giá.
Diệc Thanh Thanh nhìn thoáng qua điểm đánh dấu của mình, đã có 23 điểm.
Đợi đến ngày mai đến nông trường tham quan, sẽ nhận được 24 điểm, có lẽ đủ dùng.
Hoàn thành việc thăng cấp xong, hôm nay Diệc Thanh Thanh muốn thả lỏng một chút.
Thả lỏng thế nào ư?
Đương nhiên là khao dạ dày của bản thân trước đã.
Trong khoảng thời gian này cô vì tiết kiệm thời gian, phần lớn đều ăn đồ đã nấu sẵn trong tủ dự trữ hàng.
Tuy đồ ăn vẫn còn nóng, nhưng vẫn kém xa đồ ăn mình thích tự mình nấu.
Lúc này vẫn còn sớm, còn lâu mới tới thời gian thường ngày cô rời giường, trời còn chưa sáng đâu.
Trong đầu cô tràn ngập ý nghĩ vào bếp.
Hôm nay cô phải làm bánh bao nhân củ cải ăn!
Thực ra sau khi thử trong hình thức dạy học kỹ năng trù nghệ, cô thích nhất là bánh bao nhân thịt khô và đồ muối.
Đồ muối là muốn lá rau bên Xuyên Thục, bên Đông Bắc mùa đông không thích hợp làm, nhưng mà gần đây củ cải ở đất phần trăm thu hoạch được, nhân củ cải cũng không tệ.
Cô còn muốn muối thêm ít củ cải, khi ăn tết mang về.
Nói làm là làm, Diệc Thanh Thanh nhanh chóng xuống ruộng nhổ củ cải.
Nhà ở bằng gạch hiệu quả cách âm không tốt, sợ âm thanh nấu cơm ầm ĩ tới người khác, hơn nữa sớm như vậy đã nấu cơm quá kỳ lạ.
Cho nên Diệc Thanh Thanh nhổ củ cải xong thì vào trong không gian nhà tranh nấu.
Điều chỉnh phong cảnh mô phỏng bên ngoài cửa sổ, trong phòng lập tức sáng như ban ngày, làm việc cũng tiện hơn.
Bánh bao làm rất phiền phức, cộng thêm chỉ có mình Diệc Thanh Thanh làm.
Hiện giờ có thời gian, tìm cơ hội bổ sung đồ ăn chín trên tủ đồ ăn chín, nếu không lần sau mình cũng cần tiết kiệm thời gian như vậy, đồ dự trữ không đủ ăn.
Đợi hấp bánh bao xong, cô để lại một ít đủ ăn còn lại đều cất đi, sau khi thỏa mãn dục vọng ăn uống thì ra khỏi không gian, bên ngoài đã sáng.
Âm thanh nấu nước nấu cơm ở xung quanh đều xuất hiện.