Thôi, đã bắt, Diệc Thanh Thanh cũng không tiện nói gì.
Biết mấy ngày nay anh đang bắt thỏ, không xảy ra chuyện gì thì Diệc Thanh Thanh yên tâm, tính toán đi dạo trên núi, chuẩn bị đồ ăn, hay là nhặt ít thổ sản.
Không nghĩ tới Vân Cô Viễn nói:
“Thanh Thanh, mấy ngày nay bắt được không ít thỏ, không phải lúc trước em nói có cách làm thịt thỏ khác sao? Anh chuẩn bị gia vị, mấy ngày nay thử nhiều lần đều không thành công, hôm nay có thể dạy anh không?”
Vừa nghe anh thử nhiều lần đều không thành công, không biết lãng phí bao nhiêu thịt, Diệc Thanh Thanh quả quyết nói:
“Thịt thỏ xào cay ư, được thôi, vừa vặn cuối tuần này còn chưa dạy anh đâu!”
Cao Bắc Trụ rất muốn nói gì đó, nhưng bị Vân Cô Viễn trừng mắt một cái nên không dám nói gì nữa.
Rõ ràng là gia vị cậu ta mới làm chân chạy vặt tới huyện thành mua hôm qua.
Anh Vân của cậu ta chỉ thử một lần, làm rất khó ăn, thịt bị anh làm hỏng.
Dạy nấu cơm là giả, để chị Diệc ở lại thêm một lát mới là thật!
Diệc Thanh Thanh hoàn toàn không biết gì cả, nhìn Vân Cô Viễn chuẩn bị đồ, đúng là đầy đủ hết, cũng không nghĩ nhiều.
Lập tức đặt đồ xuống vừa làm vừa dạy.
Vân Cô Viễn ở bên cạnh vừa nhóm lửa cho cô, vừa nghiêm túc học tập.
Cao Bắc Trụ im lặng ra khỏi lều, ở bên ngoài xử lý mấy tấm da thỏ mới.
Trong khoảng thời gian này cậu ta theo anh Vân lên núi lượn lờ mấy ngày, bắt thỏ và giết thỏ cũng có tiến bộ.
Đợi làm xong, khi ăn thịt thỏ cậu ta mới biết được, khi thu hoạch vụ thu, nhà ăn tập thể vẫn hạn chế trình độ của chị Diệc cậu ta, đồ ăn quá ngon!
Hồi tưởng lại lúc trước khi cậu ta mới biết anh Vân thích cô, còn cảm thấy cô không xứng với anh Vân lợi hại như vậy.
Hiện giờ biết là mình qua loa, rõ ràng là anh Vân của cậu ta chiếm tiện nghi lớn!
Diệc Thanh Thanh dạy xong, thuận tiện ăn ké bữa cơm trưa, rồi tách ra với bọn họ, tự mình đi săn.
Vân Cô Viễn nhìn cô đi xa, quay đầu lại cảnh cáo Cao Bắc Trụ: “Đừng nhìn, đó là cô gái anh thích!”
Cao Bắc Trụ: “…”
Hôm nay buổi tối về nhà, trên bàn cơm, Cao Bắc Trụ không nhịn được nói với mẹ của cậu ta:
“Mẹ, con muốn tìm đối tượng, mẹ biết cô gái nào thân thủ tốt, biết đi săn, nấu ăn siêu ngon, còn biết làm quần áo, biết thương người ta không? Con muốn làm quen một chút.”
Khi Hứa Đông Mai nghe thấy câu đầu còn rất vui, cảm thấy cuối cùng con trai ngốc nhà mình cũng thông suốt, bắt đầu nghĩ tới phụ nữ.
Nhưng mà nghe thấy những điều kiện sau, thì biết con trai mình vẫn là kẻ ngốc.
Thở dài, ưu sầu!
“Mẹ, mẹ thở dài làm gì?” Cao Bắc Trụ hỏi.
“Còn có thể làm gì, nhìn tính cách của con xem, cô gái tốt như vậy đôi mắt không bị mù, làm gì mà coi trọng con? Mơ thì có!” Trưởng thôn ghét bỏ nói.
Xuyên tim cũng không xuyên như vậy!
Thu hoạch trên núi của Diệc Thanh Thanh chiều hôm nay coi như cũng tạm, con thỏ không nhìn thấy, gà rừng thì hai con, nhưng mà thổ sản không nhặt được, có thể là tới muộn.
Nhưng chạng vạng cùng ngày trở về nhà, không lâu sau có thổ sản đưa tới cửa.
Là xin giao dịch đến từ đám nhóc Hổ Oa.
“Cho chị thứ này.” Hổ Oa đè thấp giọng nói, móc một nắm trong túi ra nhét vào tay cô: “Chúng em còn có rất nhiều, nếu chị muốn có thể để lại cho chị một ít, đều đã lột vỏ ngoài!”
Diệc Thanh Thanh nhìn thấy hạt dẻ, tuy có vẻ nhỏ nhưng màu nâu bóng loáng, tràn ngập tinh thần.
Đứa nhóc này giỏi lắm, hôm nay không phải là cô không đi xem mấy cây hạt dẻ cô phát hiện được trên núi lúc trước, nhưng ngoại trừ hạt thối trên đất, thì không thấy một hạt dẻ nguyên vẹn nào.
Tuy hạt dẻ ở dưới tàng cây, còn có điểm đánh dấu ở cây hạt dẻ, nhưng Diệc Thanh Thanh không nỡ đánh dấu.
“Muốn chứ, sao có thể không cần được! Lần này các em muốn đổi thế nào?”
“Lần này chúng em muốn đổi kẹo!”
“Được, các em có thể lấy ra bao nhiêu, chị sẽ đổi hết!” Diệc Thanh Thanh quả quyết đồng ý.
Lúc trước cô đổi hết phần quá lớn của thanh niên trí thức thành đồ hết, kẹo còn có không ít!
Bản thân cô không phải đặc biệt thích ăn ngọt, bình thường đều lấy cho A Viễn, nhưng mỗi lần một viên cũng không hết bao nhiêu.
Đổi thành hạt dẻ cũng tốt, thứ này kiếp trước cô chỉ từng thấy, nhưng mãi đến khi ở trong hình thức dạy học kỹ năng săn thú, được Lý tiên sinh dạy nhận biết cây hạt dẻ, mới lần đầu tiên nếm thử hạt dẻ.
Sau đó xuất phát từ tò mò, lại ở trong hình thức dạy học kỹ năng trù nghệ tìm Ôn sư phụ học cách làm hạt dẻ rang đường, lúc ấy là lần đầu tiên ăn được hạt dẻ chín, cô đã thích.
Cho nên cô cần tích trữ hạt dẻ!
“Sảng khoái!” Hổ Oa y như ông cụ non khen một câu: “Đợi một lát, em lập tức đưa tới cho chị.”