Diệc Thanh Thanh bị bắt giải đáp một lát, cảm giác hưng phấn vì sắp đến nông trường đánh dấu cũng tan đi không ít.
Cho dù trong lòng cảm thấy xấu hổ, nhưng trên mặt chỉ có thể vẻ mặt vui sướng, vẻ mặt nghiêm túc trả lời câu hỏi của mọi người, dọc đường đi cảm thấy nói chuyện còn mệt hơn đi đường!
Đợi đến khi tới nông trường, Diệc Thanh Thanh mới xem như được giải thoát.
Trước đây khu nông trường này chỉ là một vùng đất hoang tương đối khô hạn, cách xa con sông và ao hồ, còn có rất nhiều tảng đá, ưu điểm duy nhất là tương đối bằng phẳng.
Bắt đầu thập niên 60, nhóm đầu tiên xuống nông thôn làm thanh niên trí thức của công xã Đại Hưng được phái tới đây, dưới lãnh đạo của đảng và chính phủ, bắt đầu tiến hành cải tạo đối với nông nghiệp.
Sau này người xuống dưới cũng tập trung ở đây.
Bọn họ dọn ra khỏi khu đá loạn ở vùng đất hoang này, sửa sang lại đất đai, biến đất đai cằn cỗi thành phì nhiêu, đồng thời xây dựng và vận động tạo ruộng.
Nhiều người như vậy nỗ lực mười mấy năm, nông trường mới có dáng vẻ như hiện giờ.
Cho dù như vậy, vấn đề tưới nước ở đây vẫn rất khó, cho nên mỗi năm sau khi thu hoạch vụ thu, đại đội phía dưới đều phái người tới giúp đỡ đào rãnh.
Đại đội trưởng đưa xã viên tới nông trường, giao cho người phụ trách bên nông trường xong, nói với người ta một tiếng rồi dẫn Diệc Thanh Thanh đi khắp nơi.
Còn tận chức tận trách giải thích từng người, còn nói về lịch sử nông trường với cô.
Diệc Thanh Thanh thường gật đầu, hỏi hai vấn đề, mặt ngoài nghe vô cùng nghiêm túc, nhưng từ lúc tiến vào cửa nông trường, lực chú ý đều bị điểm đánh dấu vô cùng nổi bật hấp dẫn.
Phóng tầm mắt nhìn qua, vậy mà có không ít điểm đánh dấu.
Diệc Thanh Thanh nương theo cớ tham quan, dẫn đại đội trưởng đến gần điểm đánh dấu lượn một vòng.
[Phát hiện điểm đánh dấu ở cửa nông trường Đại Hưng, có tiêu phí một điểm đánh dấu để đánh dấu hay không?]
[Phát hiện điểm đánh dấu ở ruộng lúa mạch trong nông trường Đại Hưng, có tiêu phí một điểm đánh dấu để đánh dấu hay không?]
[Phát hiện điểm đánh dấu ở mương máng trong nông trường Đại Hưng, có tiêu phí một điểm đánh dấu để đánh dấu hay không?]
[Phát hiện điểm đánh dấu ở sân phơi trong nông trường Đại Hưng, có tiêu phí một điểm đánh dấu để đánh dấu hay không?]
…
Tuy nhiều điểm đánh dấu, nhưng dường như đều chỉ cần 1 điểm đánh dấu mà thôi, không phải điểm đánh dấu kỹ năng cô cần tìm.
“Chú Hữu Điền, bên đó là nơi nào thế?” Diệc Thanh Thanh chỉ mảng rộng bên đồng ruộng, đống nhà gạch thấp bé hỏi.
Nhà bên đó thoạt nhìn thấp bé cũ nát hơn nhà thông thường, rõ ràng đều là nhà gạch, một bên thì cao một bên thì thấp, lần lượt tọa lạc ở hai bên nông trường, phân chia ranh giới rõ ràng.
Nhưng trái lại bên cũ nát thấp bé có mấy điểm đánh dấu, bên khác thì không có.
“Chỗ đó ấy à…” Triệu Hữu Điền nhìn quanh một lát, mới dán sát vào tai Diệc Thanh Thanh nhỏ giọng nói một câu.
Nhìn dáng vẻ giữ kín như bưng của đại đội trưởng, Diệc Thanh Thanh còn gì không rõ.
Nhưng mà vì biểu hiện người là tới chịu khổ tiếp nhận cải tạo, lúc này mới làm ra nguyên liệu giống nhau, hai phòng ở khác nhau.
Nhà ở bên cạnh, thoạt nhìn còn rộng thoáng hơn chút mới là nơi nuôi trâu.
Thời buổi này trâu rất quý giá, bên công xã trâu không kém bên đại đội, cẩn thận chăn nuôi, ở tốt, ăn cũng ngon.
Diệc Thanh Thanh không có tinh thần trọng nghĩa bùng nổ, có bao nhiêu năng lực thì làm bấy nhiêu chuyện, cũng may chỉ mấy năm nữa, những người này sẽ hết khổ.
Hiện giờ Diệc Thanh Thanh chỉ là mắt thèm đống điểm đánh dấu bên đó, vừa vặn chuồng trâu ở bên đó, nhìn trâu cũng là lý do rất tốt.
Lớn như vậy, hai đời, không tính hình ảnh trong video, trong hiện thực, cô từng thấy con trâu đầu tiên là khi mới xuống nông thôn, lúc trước đại đội trưởng vội vàng đánh trâu đi đón bọn họ.
Nhưng mà mới hỏi qua mấy căn nhà đó đã đi tới chuồng trâu, sẽ khiến người ta sinh nghỉ, cho nên cô chỉ nơi khác lại đến đó nhìn một lát.
Còn làm như thật viết viết vẽ vẽ trên vở, ra dáng ra hình ghi chép lại mấy thứ mình thấy thú vị.
Sau đó đi bước một dẫn đại đội trưởng tới phía đông, cách một mảnh đồng ruộng, chính là những căn nhà thấp, lại hướng bên kia là chuồng trâu.
Đi dọc đường nhỏ qua mấy căn nhà thấp, đi thẳng tới chuồng trâu.
Lúc này Diệc Thanh Thanh mới đột nhiên như nhớ tới gì đó, nói:
“Chú Hữu Điền, nghe nói bên nông trường có mấy con trâu đực, trâu cái, còn có trâu con, chuồng trâu ở bên đó đúng không ạ? Cháu có thể đi xem không?”