Hơn nữa cô cũng không cần học nhiều như vậy, nhiều ngôn ngữ căn bản không dùng tới.
Tương lai cô không định làm nghề nghiệp liên quan tới quan ngoại giao, phiên dịch viên gì đó, học tập mang tính lựa chọn là được.
“Thưa cô, kỹ năng ngoại ngữ muốn thăng cấp 2, không phải là phải học hết đống ngôn ngữ này đến trình độ cấp 2 mới được đấy chứ!” Diệc Thanh Thanh hỏi ra vấn đề cô quan tâm nhất.
“Cấp bậc kỹ năng này dựa theo cấp bậc ngôn ngữ em học tốt nhất tính toán, ví dụ như hiện giờ em học tiếng Anh tốt nhất, cho nên cấp bậc ngoại ngữ của em chính là cấp bậc tiếng Anh và tiếng Nga của em: Cấp 1-20%, tương đương với trình độ trẻ chưa đến tuổi đi học tiếng mẹ đẻ.”
“…” Diệc Thanh Thanh cảm thấy giáo viên ngoại ngữ đang châm chọc cô!
Tiếng Anh hoàn toàn là trí thức ít đến đáng thương cô học được mấy năm trong đời trước, tiếng Nga mới là đời này học.
Đời trước vì xã hội càng ngày càng phát triển, tài nguyên giáo dục cũng càng ngày càng tốt, trình độ tiếng Anh của giáo viên còn có phương pháp dạy học cũng càng khoa học hơn một chút.
Mà đời này, ở huyện Nam Bình không có một giáo viên dạy tiếng Anh, chỉ có giáo viên tiếng Nga.
Trình độ thế nào lúc trước Diệc Thanh Thanh cảm thấy còn chưa đủ sâu, nhưng dựa vào đời này mình học được hoàn chỉnh cấp 3, sau khi đạt được kỹ năng thi đại học, vẫn luôn học tập với giáo viên, cuối cùng trình độ tiếng Nga không khác tiếng Anh lắm.
Diệc Thanh Thanh lập tức hiểu rõ, trình độ của giáo viên tiếng Nga lớp trọng điểm của huyện thành có khả năng chẳng ra sao.
Cô biến ra một quyển sách dạy tiếng Nga cấp 3, thử hoi giáo viên ngoại ngữ có kinh nghiệm du học trước mắt mấy từ đơn.
Sau đó bị giáo dục một trận, ngữ pháp và hàm nghĩa lý giải còn tính chính xác, nhưng phát âm cách xa vạn dặm, sửa đúng lại có khả năng tốn không ít sức lực.
Hóa ra đánh dấu ra kỹ năng còn có khiếm khuyết này.
Giáo viên dạy là tri thức họ có được, đúng hay không thì chưa biết, giáo viên có trình độ không cao có khả năng khiến bạn đi đường vòng.
Chuyện này rất hợp lý, Diệc Thanh Thanh chỉ có thể an ủi mình, hệ thống đánh dấu có cơ chế chân thật như vậy, chân thật đến mức khiến cô muốn khóc.
Xem ra sau này khi đánh dấu kỹ năng, vẫn phải chọn lựa một chút!
Đặc biệt là giai đoạn vỡ lòng đặt nền móng cho một môn kỹ năng.
Vẫn là giá cả càng cao, cấp bậc của các giáo viên cũng càng đảm bảo một chút.
Giống như kỹ năng ngoại ngữ này, cấp 2 chính là trình độ của một người bản xứ bình thường, cấp 3 chính là trình độ của một người bản xứ trung bình và được giáo dục tương đối tốt.
Trước mắt giáo viên ngoại ngữ, tổng hợp kinh nghiệm ngoại ngữ của nhiều người từng du học nước ngoài như vậy, tuy có thể dạy nhiều ngôn ngữ, nhưng thực ra chỉ đạt tới cấp 3, chương trình học đến phía sau cấp 3-50% chỉ là trình độ tiếng Anh cao nhất.
Ngôn ngữ này, hiện giờ Diệc Thanh Thanh tính toán học tiếng Nga và tiếng Anh.
Ra khỏi chương trình dạy học kỹ năng ngoại ngữ, Diệc Thanh Thanh lại mở kỹ năng nhạc cụ, hội họa và thư pháp.
[Chương trình dạy học kỹ năng nhạc cụ.]
[Trịnh Tri Âm (cấp 5-23%).]
[Chương trình dạy học kỹ năng hội họa.]
[Lâm Nhất Bạch (cấp 5-30%).]
[Chương trình dạy học kỹ năng thư pháp.]
[Vương Văn Dương (cấp 5-32%).]
Mấy chương trình dạy học này có tên người, có là đều là người thật.
Nhưng mà sau khi tiến vào ba chương trình học này, vậy mà đều không phải chỗ nhà thấp.
Cô tiến vào hình thức dạy học kỹ năng nhạc cụ, sau khi tiến vào là tứ hợp viện cổ kính, cô Trịnh Tri Âm là người phụ nữ trung niên ưu nhã, còn có phong vận.
Sương phòng phía đông của tứ hợp viện là phòng nhạc cụ của bà ấy, bên trong bày đủ loại nhạc cụ, có nhạc cụ cổ điển, cũng có nhạc cụ phương tây.
Trong đó cô Trịnh am hiểu nhạc cụ cổ điển trong nước nhất, đặc biệt là ba loại nhạc cụ đàn nhị, sáo và đàn cổ, đều có trình độ cấp 5, nhạc cụ phương tây thì dương cầm cũng tới cấp 5.
Ngoài ra trình độ khác thì kém hơn chút, khoảng cấp 3 đến cấp 4.
Hiểu biết đại khái tình hình xong, Diệc Thanh Thanh lại vào hình thức dạy học kỹ năng hội họa.
Cũng là tứ hợp viện, cũng là sân, nếu không phải giáo viên đợi ở đó là người đàn ông trung niên hào hoa phong nhã, mặc áo dài, Diệc Thanh Thanh suýt nữa cho rằng mình đi nhầm.
Vị này chính là thầy Lâm Nhất Bạch, ông ấy tự mình tiến vào phòng vẽ tranh ở sương phòng phía tây.