Chỉ cần không phải người có thù với bạn, thấy được chỉ có hâm mộ, cùng lắm là đỏ mắt, xác suất tố cáo vẫn rất nhỏ.
Dù sao nếu tính cẩn thận ra, đào rau dại trên núi, nhặt củi trên núi, cũng có tính chất không khác đi săn lắm.
Che giấu, chỉ vì mọi người đều không thể tự do ăn thịt, đỏ mắt sẽ đưa tới rất nhiều phiền phức.
So với thứ cô để lộ, chuyện Lý Mộng Tuyết nghiêm trọng hơn nhiều.
Nhỡ đâu có người nào đó ở đây nói ra ngoài, hậu quả không dám tưởng tượng, bị bắt cũng có khả năng.
Có thể thấy được Lý Mộng Tuyết thực sự tin tưởng bọn họ.
Trái tim con người đều làm bằng thịt, Diệc Thanh Thanh là loại người người khác đối xử với cô tốt một chút, cô sẽ báo đáp người ta càng nhiều.
Đổi lại là lúc trước khi mới xuyên qua, đánh chết cô cô cũng không dám tin tưởng, một nữ phụ làm nền như cô sẽ thành người bạn tốt có thể chia sẻ bí mật với nữ chính.
Đương nhiên vì chuyện này.
Diệc Thanh Thanh cũng không hi vọng lòng tốt của cô ấy bị người ta cô phụ, nên cô nhấn mạnh:
“Chuyện của Mộng Tuyết, chúng ta nhất định phải giữ bí mật với bên ngoài, người nào cũng không được nói ra, biết không?”
Khi nói chuyện, cô nhìn chằm chằm Trịnh Hiểu Long.
Bảy người này, người nào cô cũng yên tâm, chỉ có Trịnh Hiểu Long.
Dựa theo miêu tả trong sách, sang năm tới, vợ sắp cưới của anh ta được trong nhà sắp xếp xuống nông thôn theo.
Hiện giờ thoạt nhìn còn là tình yêu chân thành tha thiết ngọt ngào, sau này có người xen vào sẽ dần gà bay chó sủa.
Tuy nguyên thư đã thay đổi, Trịnh Hiểu Long trốn tránh áp lực trong nhà, tư tưởng không quá thành thục, thiếu tính cách gánh vác trách nhiệm là không thay đổi.
Đến lúc đó nếu tình cảm tan vỡ, không biết Trịnh Hiểu Long có thể duy trì phong độ thân sĩ hay không.
Trong nguyên thư, trước khi hai người chia tay, Lý Mộng Tuyết không chủ động nhắc tới chuyện này trước mặt anh ta.
Trịnh Hiểu Long bị ánh mắt của Diệc Thanh Thanh nhìn có chút không được tự nhiên:
“Nhìn tôi làm gì, tôi rất thận trọng, tôi sẽ không có khả năng nói ra!”
“Bất luận là lúc nào sao?” Hiện giờ Diệc Thanh Thanh xem như là nhìn bạn trai của bạn tốt, chỗ nào cũng cảm thấy anh ta có điểm xấu, không xứng với bạn tốt của mình, cũng may bạn thân của cô không phải người yêu vào là não tàn.
Năm sau cô gái kia xuống nông thôn lúc nào nhỉ?
Cô sẽ trở về sớm một chút nhìn xem.
Trịnh Hiểu Long gật đầu: “Bất luận là lúc nào.”
“Hi vọng anh nhớ kỹ những lời nói hôm nay!” Diệc Thanh Thanh nói.
Lý Mộng Tuyết cười khúc khích: “Ha ha, hiện giờ Thanh Thanh giống y như gà mái già bảo vệ gà con!”
“…” Một tay của Diệc Thanh Thanh chế trụ cổ cô ấy, ôm cô ấy vào lòng: “Cô muốn gọi tôi là mẹ cũng không phải không được, ngoan, nhãi con!”
Lý Mộng Tuyết: “…”
Tay của cô ấy nhỏ như vậy, sao có thể tránh thoát được Diệc Thanh Thanh uống thuốc tăng lực?
Lý Mộng Tuyết luôn co được dãn được: “Tôi sai rồi, cô không phải là gà mái già, cô là nữ vương gà trẻ tuổi xinh đẹp, có được toàn bộ hậu cung!”
“Con ngoan, gọi mẹ nghe thử xem, mẹ sẽ tha cho con.” Diệc Thanh Thanh vuốt tóc của cô ấy tràn ngập yêu thương.
Chết vinh còn hơn sống nhục!
Lý Mộng Tuyết vươn tay về phía eo Diệc Thanh Thanh.
Ngày này, lại kết thúc trong cãi nhau ầm ĩ.
Sau hôm nay, Diệc Thanh Thanh lại bắt đầu cuộc sống trạch gia học tập.
Vốn dĩ trước Nguyên Đán, cô còn phải dành chút thời gian đến ga tàu hỏa của tỉnh thành mua vé.
Vé xe lửa ở niên đại này, đều là đến cửa sổ mua vé xếp hàng mua, có đôi khi xếp hàng dài một ngày một đêm chưa chắc tới lượt.
Chỗ tốt duy nhất chính là, cửa sổ mua vé ở ga tàu hỏa luôn bán vé 24 tiếng.
Diệc Thanh Thanh vốn dĩ tính toán đến lúc đó mua ít lương khô về, không mua được thì không trở về.
Chưa tới hai ngày Vương Linh Linh tới đây tìm cô, nói cha cô ấy phát điện báo tới, nói có thể mua hai vé liền nhau cho bọn họ, hai người ở chung, trên xe có thể chăm sóc lẫn nhau.
Có chuyện tốt như vậy, đương nhiên là Diệc Thanh Thanh sẽ không từ chối, có thể tránh không ít phiền phức cho cô, trực tiếp đưa tiền vé xe cho Vương Linh Linh là được.
Vì thế cô không cần nhọc lòng chuyện này.
Trước đó không lâu đánh dấu nhiều kỹ năng như vậy, thiếu vật tư cũng có thể bỏ tiền tìm Lý Mộng Tuyết mua, không thiếu kỹ năng cũng không cần phát sầu vì vật tư.
Có lẽ trước đây sẽ nhân lúc mua vé đến tỉnh thành, phát hiện mấy đánh dấu mới lạ, nhìn xem có kỹ năng vật tư gì hay không, hiện giờ cô đều không thiếu.
Tỉnh thành trên cơ bản không có lực hấp dẫn gì đối với cô.
Xa như vậy, cô cũng lười tới.
Đồ ở trạm phế phẩm, tính toán đầu xuân sang năm lại chậm rãi tích góp, tương lai còn nhiều năm, tạm thời không dùng được, hoàn toàn không cần sốt ruột.