Miếng thịt nhiều mỡ thì không tới lượt đám thanh niên trí thức thế đơn lực mỏng như bọn họ, đám thanh niên trí thức cũ được chia nhiều hơn đám thanh niên trí thức mới bọn họ một chút.
Nhưng mà có thịt đã không tệ, bọn họ mới xuống nông thôn nửa năm!
Ngày này, trong phòng mỗi nhà đều có mùi thịt bay ra.
Diệc Thanh Thanh lấy thịt về xong thì cho vào gian nguyên liệu nấu ăn ở không gian.
Ngày mai sẽ phải chuẩn bị về nhà, cô tính toán mang ít đồ về nhà.
Cô tự mình lượn lờ quanh gian nguyên liệu nấu ăn.
Cầm một miếng thịt heo tươi, một con gà khô, một con thỏ hong gió, một con vịt quay đã nấu xong, sau đó là trứng vịt muối, dưa chua, củ cải muối, còn có ít thổ sản đổi với các hương thân.
Thực sự là ước gì lấy hết mỗi phàn ra mang về cho cha mẹ nếm thử.
Nhưng mà đồ quá nhiều không tiện lấy ra thì không nói, quan trọng nhất chính là không tiện giải thích với cha mẹ cô.
Cô nói với cha mẹ, nói mình học đi săn với người ta, có đôi khi săn được ít đồ, cho nên mang gà rừng và thỏ hong gió thì có thể giải thích.
Mang thịt lợn rừng trong không gian về cô sợ dọa cha mẹ sợ hãi, cho nên thịt heo tươi là cô đặc biệt tìm Lý Mộng Tuyết mua.
Nhiều vô số, bất tri bất giác chuẩn bị một đống đồ, phân lượng còn không nhẹ.
Đống đồ này không giống lúc trước xuống nông thôn mang hành lý, một miếng vải thô to buộc lại thành tay nải, còn có thể xách theo.
Mấy thứ này hơi nặng, còn có nhiều thứ không thể bỏ thẳng vào, dùng bình đựng càng thêm nặng.
Dùng vải bao lấy, cô sợ nửa đường không chịu nổi rơi ra.
Suy nghĩ một lúc lâu, cô đến phòng để đồ cầm sọt của mình tới.
Xuống nông thôn lâu như vậy, cái sọt là bạn thường ngày của cô, thứ gì cũng có thể đựng, còn dễ cõng, rất rắn chắc.
Cô dùng giấy dầu quấn quanh thịt, sau đó lót một tầng vải dưới sọt, sau đó cho từng món đồ vào.
Cách từng món đồ còn dùng báo cũ vo tròn nhét vào, cuối cùng gom vải vào thắt nút thật chặt.
Vừa đựng như vậy sọt nhìn không sâu lắm, thoạt nhìn không có nhiều đồ.
Nhưng mà nhấc lên cao mới biết, sọt này nặng tới mức độ nào.
Chẳng qua Diệc Thanh Thanh không gián đoạn dùng thuốc tăng lực nên không sợ chuyện này.
Nhìn sọt đồ chỉnh tề trong lòng Diệc Thanh Thanh sảng khoái, rất hài lòng, túi lớn túi nhỏ quá phiền phức, một cái sọt là có thể giải quyết vấn đề.
Đồ mang về nhà chuẩn bị đầy đủ, sau đó là lương khô ăn khi ở trên xe.
Chuyện này thì không cần phải nghĩ, dán mấy cái bánh bột ngô là được, không cần cầu kỳ làm gì.
Cô làm bánh bột ngô mẹ làm cho cô xuống nông thôn lúc trước, lạnh lẽo cứng rắn, nhưng ăn cùng nước ấm cũng không tệ lắm, còn chống đói, cầm cũng tiện.
Làm bánh bột ngô xong, để nguội gói vào đặt sang một bên, sau đó cô đi thu dọn quần áo tắm rửa, cho vào tay nải nhỏ đặt trên sọt.
Tay nải này là cô dùng để che giấu tai mắt người khác.
Đến lúc đó nếu muốn lấy thứ gì đó trong không gian ra, tay nải này có thể dùng để che giấu, ngoài ra còn có túi xách vải trên người, đặt chứng nhận thân phận thư giới thiệu, còn có ít tiền lẻ.
Ngày xuất phát, sau khi rời giường cô gấp chăn đệm vào, dùng vải thô phủ lên đặt vào trong rương.
Sau đó cô kiểm tra đồ trong phòng, ngoại trừ lương thực chia năm nay, những thứ khác có thể ăn đều được cô cho hết vào không gian nhà tranh.
Nếu không phải sợ không có chút lương thực nào, thực sự có người tiến vào thì không giải thích được, cô đã không để lại chút lương thực này.
Cuối cùng là khóa cửa, rồi đi ra ngoài, không đẩy xe đạp.
Hôm nay toàn bộ thành viên của phân đội nhỏ đầu to cùng đi, tiễn Diệc Thanh Thanh và Vương Linh Linh đến nhà ga.
Bảy người chỉ đạp năm chiếc xe.
Trịnh Hiểu Long chở Trần Chí Hòa, Lý Mộng Tuyết chở Tiền Lai Lai, hai chiếc xe khác để Diệc Thanh Thanh và Vương Linh Linh mang hành lý đạp.
Khi trở về, năm bọn họ mỗi người một xe là được.
Trong trời đất băng tuyết, khi trời vừa tờ mờ sáng, năm chiếc xe lung lay trên đường.
Dậy sớm như vậy ngoại trừ kịp chuyến xe, chủ yếu là muốn cùng nhau đến Tiệm Cơm Quốc Doanh ăn bữa sáng.
Ăn ngon một bữa, bù cho mấy ngày kế tiếp trên xe lửa không ăn được mấy thịt, có khả năng có mấy ngày ăn không ngon ngủ không yên.
Vận may hôm nay rất tốt, bữa sáng của Tiệm Cơm Quốc Doanh là bánh bao nhân thịt và canh trứng.
Mấy người ăn cơm sáng xong, cả người nóng hầm hập.