Nhưng mà Lưu Mỹ Lệ, vẫn là mối hận khó giải trong lòng.
Lúc trước Diệc Thanh Thanh cũng định đợi Lưu Mỹ Lệ sinh con xong, mình sẽ đi báo thù cho “nguyên chủ đã chết”, tránh cho bị thương người vô tội.
Nhưng mà hiện giờ nguyên chủ ngốc nghếch kia lại là bản thân!
Tuy không thực sự hại chết cô, nhưng mà cảm giác nghẹn khuất này càng thêm đồng cảm như bản thân mình cũng bị.
Có loại cảm giác như khi đang mơ màng ngủ gật, bị người ta bắt nạt, còn chưa kịp đánh trả.
Hiện giờ cô còn chưa ra tay phản kích, Lưu Mỹ Lệ đã không còn quan hệ với nhà cô, trong lòng còn có chút không dễ chịu, không đã nghiền lắm.
Lúc này nhìn thấy đứa bé trong lòng anh trai cô, đồng chí Tiểu Tuệ, cũng vì liên quan tới mẹ cô bé mà có chút không thích.
Nhưng mà lại thấy anh trai cô thành gà trống nuôi con, thành kiến cũng không còn.
Đứa bé không có quyền lựa chọn cha mẹ mình, cô cũng không nên xả hết khúc mắc của người đời trước lên người cô bé.
Không thể làm được đến mức rất thích nhưng có thể bình đạm đối đãi, tương lai sẽ thế nào thì phải xem duyên phận.
Cho nên Diệc Thanh Thanh chỉ nắm tay nhỏ của Tiểu Tuệ, tay của đứa bé thật mềm.
Khi hỏi cô có muốn ôm hay không, cô nói đứa bé còn quá nhỏ, cô không dám, sợ ôm ngã đứa bé.
Dù sao thoạt nhìn hơi dùng lực một cái, là có thể bẻ gãy được.
“Chí Cương, đưa đứa bé cho mẹ ôm, con cầm hành lý giúp Thanh Thanh đi!” Triệu Hương Lan nói xong thì ôm lấy Tiểu Tuệ.
Nhưng quá trình Diệc Chí Cương nhận lấy sọt của Diệc Thanh Thanh không thuận lợi như vậy, tay trầm xuống, suýt nữa làm rơi đồ:
“Nặng như vậy sao? Sao em cõng về được?”
Vốn dĩ cho rằng sọt này em gái cõng nhẹ nhàng như vậy, còn có thể chạy, có lẽ là không nặng lắm, giơ một tay ra đón lấy kết quả suýt nữa mất mặt.
“Mong anh dùng ánh mắt hoàn toàn mới đối đãi với em, em là người ở Đông Bắc hơn nửa năm, sức lực này, không phải là rèn luyện ra sao?”
Chuyện thuốc tăng lực đánh chết cũng không thể nói ra.
Thứ này có hiệu quả quá nhanh, còn có thời hạn, cô không dám lấy ra cho người nhà uống.
Triệu Hương Lan và Diệc Kiến Thiết cũng thử trọng lượng của sọt, ánh mắt nhìn Diệc Thanh Thanh không thích hợp.
“Con gái của mẹ, con ở nông thôn chịu khổ rồi!”
“Mẹ đã nói trong thư con chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu rồi mà? Viết chuyện ở nông thôn y như đóa hoa, phải chịu bao nhiêu khổ cực, mới khiến con gái yêu kiều gánh không gánh nổi, vác không vác nổi của mẹ biến thành có thể cõng vật nặng chạy như thế!”
“Đợi lát nữa về nhà, con nói rõ hết mọi chuyện cho mẹ, đừng nghĩ tới chuyện lừa gạt bà đây!”
“Đều đói gầy rồi… Phơi đen đi… Thanh Thanh, sao con trông tốt hơn trước vậy nhỉ?”
Miệng Triệu Hương Lan không ngừng lải nhải, khi nói tới chuyện cô đói gầy phơi đen, nhìn thấy gương mặt hồng nhuận trắng nõn của cô, còn cao hơn trước khi xuống nông thôn một chút, thực sự là không nói nên lời cô phơi đen gầy đi.
“Ha ha, mẹ, con không nói linh tinh trong thư mà, thịt trên người con không gạt được người. Tuy khi làm việc không thoải mái lắm, nhưng mà con vẫn có thể khiến cuộc sống của mình trở nên tốt hơn.” Diệc Thanh Thanh cười nhỏ giọng nói bên tai Triệu Hương Lan: “Đợi lát nữa về đến nhà, nhìn thấy đồ bên trong sọt mẹ sẽ biết! Ở trong sọt này, đều là mấy thứ tốt con mang về hiếu kính cha mẹ!”
Người một nhà vừa nói vừa cười đi về phía đại viện xưởng máy móc.
“Ồ, Hương Lan à, Thanh Thanh nhà bà trở về rồi sao? Có khỏe không?”
Phương Thúy Lan nhìn thấy Triệu Hương Lan đi đầu thì hỏi, làm hàng xóm lâu như vậy, có người nào không biết?
Từ nhỏ Diệc Thanh Thanh đã bị Triệu Hương Lan nuông chiều hỏng, xuống nông thôn còn có thể sống tốt được sao?
Triệu Hương Lan xua tay, thở dài một hơi đầy khoa trương:
“Haizz, con bé không khiến người ta bớt lo này, nói con bé đừng gửi đồ về nhà, lần nào cũng không chịu nghe. Lần này về ăn tết, còn mang theo nhiều đồ như vậy về, sắp đè anh trai con bé nằm sấp xuống rồi, lát nữa cho dù thế nào tôi cũng phải mắng con bé một trận! Chúng tôi làm cha mẹ, còn chưa già đến mức cần trợ cấp đâu!”
Phương Thúy Lan bị bắt nghe bà ấy oán giận thực ra là khoe khoang, cười làm lành mấy câu, sau đó quay đầu vẻ mặt không chút biểu cảm về nhà đánh con về tay không nhà mình.
Bà ta cũng muốn được con cái trợ cấp!
Đều ở cùng một khu, bà ta không thể thua kém họ Triệu được!
Diệc Thanh Thanh nhìn thấy dì Phương bát quái tràn ngập hứng thú tới, mất hứng mà về, mà mẹ cô thì nâng cao cằm tươi cười thắng lợi, không nhịn được cười trộm.
Mẹ cô đúng là đo nắn được tinh túy của Versailles!