Diệc Thanh Thanh nhìn anh ta một cái: “Anh, em nhất định sẽ, lập tức, lập tức, ăn hết sạch thịt, không để lại cho anh chút nào! Ha ha ha!”
Diệc Chí Cương: “…”
Em gái anh ta vẫn là cô nhóc thích cãi nhau với anh ta, anh ta vốn cho rằng xuống nông thôn một chuyến, học được không ít thứ, thành thục không ít, không nghĩ tới vẫn ấu trĩ như vậy.
Anh ta thở dài một hơi: “Em thực sự là em gái ruột của anh sao? Anh làm anh trai cũng quá không có địa vị rồi!”
“Hiện giờ con ở nhà chúng ta đã không có địa vị gì rồi! Nhìn xem con cứng rắn muốn cưới loại người gì về nhà thế này?” Triệu Hương Lan tức giận trừng anh ta một cái: “Mẹ và cha con đều không nỡ lấy đồ của em gái con, đương nhiên là con sẽ không có phần!”
Tươi cười trên mặt Diệc Chí Cương biến mất:
“Mẹ! Con biết sai rồi, mẹ đừng mỗi ngày giáo dục con nữa. Khi đó con đâu biết có người có thể làm loại chuyện như thế, Tiểu Tuệ đáng thương, lần tới nếu là chuyện cha mẹ phản đối con kiên quyết sẽ không làm!”
“Không nhắc mãi nhắc mãi, mẹ sợ con lại ngớ ngẩn. Cuối tuần cháu gái của thím Mã tới, nghe nói còn giúp trông Tiểu Tuệ đấy, con có ý tưởng gì không?” Triệu Hương Lan lạnh mặt liếc anh ta một cái, sau đó quay đầu tràn ngập tươi cười nói chuyện với Diệc Thanh Thanh: “Con gái, sáng hôm nay cha con cũng đến cửa hàng thực phẩm phụ xếp hàng, mua được một con cá trắm cỏ, một con cá trích to, giữa trưa con muốn ăn cá kho? Hay là cá trích chiên?”
Diệc Thanh Thanh còn đang nghe bát quái của anh trai cô, đột nhiên đề tài chuyển sang người cô.
“Mẹ, giữa trưa để con vào bếp cho, để hai người nếm thử tay nghề của con!”
“Đừng, con ngồi xe lửa lâu ngày như vậy, rất mệt, giữa trưa mẹ nấu cho. Ăn cơm xong thì về phòng ngủ một giấc, buổi tối con muốn nấu gì cũng được!” Triệu Hương Lan xua tay, con gái về nhà ăn bữa cơm đầu tiên, sao có thể để cô làm được?
Hơn nữa con gái thích nhất món cá bà ấy nấu.
“Vẫn là mẹ thương con nhất, con đều thích ăn, ở nông thôn chỉ muốn ăn món này!” Diệc Thanh Thanh ôm mẹ làm nũng.
“Ai da, cái miệng này của con gái mẹ đúng là ngọt!” Triệu Hương Lan rất hưởng thụ, tươi cười trên mặt chưa từng biến mất: “Muốn ăn cá gì? Nhanh nói đi, đừng để đói lả!”
“Chiên cá chích đi ạ, cá trắm cỏ thì để buổi tối con nấu, dùng dưa chua con mang về nấu cá hầm dưa chua.” Diệc Thanh Thanh nói.
“Được! Tự con chơi một lát đi!” Triệu Hương Lan xắn tay áo lên, tính toán đi nấu cơm.
…
Diệc Thanh Thanh không tính toán đi làm trợ thủ cho mẹ cô.
Cha cô đã rất quen thuộc đi theo sau mẹ cô, chuyện trợ thủ này là công việc chuyên thuộc của cha cô.
Nếu không sao Diệc Thanh Thanh có thể tận 17 tuổi mà chỉ biết đun bếp lò, không biết nấu cơm?
Còn không phải là vì chỗ nấu cơm quá nhỏ, chỉ chứa được hai người, thêm một người sẽ “chen lách” sao.
Diệc Thanh Thanh chỉ sắp xếp đồ vật trong sọt xong, thì ngồi bên cạnh bàn hỏi anh trai cô:
“Anh, thím Mã mà mẹ nói là ở khu phía trước sao? Cháu gái bà ấy là chuyện gì thế?”
“Ừm, ban ngày thím Mã giúp trông Tiểu Tuệ. Tuần trước cháu gái bà ấy đến thăm, rất thích Tiểu Tuệ, nhiều lần sau khi anh tan làm đi đón Tiểu Tuệ, đều là cô ấy ôm, anh cũng không biết vì sao mẹ đột nhiên nhắc chuyện này.” Diệc Chí Cương đang suy nghĩ, có phải mình lại làm chuyện ngu ngốc gì mà mình không biết, mẹ đang nhắc nhở anh ta hay không!
Từ sau chuyện của Lưu Mỹ Lệ, mẹ anh ta nói chuyện cũng không nói rõ, tâm trạng tốt thì nói một tiếng, tâm trạng không tốt thì thôi, tất cả đều muốn anh ta tự suy nghĩ, thuộc về hoàn toàn nuôi thả.
Còn nói anh ta đã có con gái, lại không hiểu rõ, sau này ngay cả con gái cũng phải chịu khổ theo anh ta, nên tự mình suy nghĩ một chút.
Thím Mã này là mẹ anh ta tự mình xem qua, rất thích trẻ con, chỉ cần cho đủ tiền là không có vấn đề gì, chẳng lẽ vấn đề nằm ở chỗ cháu gái bà ta?
Anh ta thực sự là không chú ý mấy, nhìn có vẻ cũng tốt mà?
Anh ta nghĩ mãi không ra, nghe Diệc Thanh Thanh hỏi thì nói với cô:
“Em nói xem cháu gái của thím Mã, tên Mã Xuân Mai hay là Mã Đông Mai gì đó, chẳng lẽ là có vấn đề gì sao? Tiểu Tuệ sẽ không gặp nguy hiểm gì đấy chứ!”
Diệc Thanh Thanh: “…”
Cái tên đúng là đặc biệt, nhưng mà tính cảnh giác của anh trai cô đã tăng lên nhiều!
Nhưng mà luôn cảm thấy phương hướng anh ta nhọc lòng có chút không đúng: “Vị đồng chí Mã kia có tình hình gì, anh biết không?”
“Không biết, một người đàn ông như anh, hỏi thăm chuyện cô gái người ta làm gì?” Diệc Chí Cương nói.