Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài (Dịch Full)

Chương 331 - Chương 331: Không Được, Mình Cũng Phải Nỗ Lực

Unknown Chương 331: Không được, mình cũng phải nỗ lực

Sao cô có thể vọng tưởng tìm được miêu tả về anh ở đây?

Nhưng thực ra thấy được Lý Mộng Tuyết buôn đi bán lại kiếm tiền, tối hôm qua đếm kho vàng của mình, đã có 3000 tệ, hơn nửa số này là kiếm được trong mùa đông.

“Không được, mình cũng phải nỗ lực!”

Khi ở nông thôn lười đi đến huyện thành, lúc này ngân hàng ở ngay bên, một ngày cũng không thể buông tha.

Diệc Thanh Thanh phủi mông ra khỏi không gian, khoác túi xách nhỏ của mình, cho 5 tệ tiền lẻ vào túi, rồi cầm chìa khóa ra cửa.

Khi ra cửa, còn thấy được trên hành lang của khu đại viện, một người phụ nữ tóc ngắn đang ôm dỗ Tiểu Tuệ.

Thím Mã cũng ngồi ở dưới hàng cây trong đại viện, còn có mấy bà cụ không đi làm.

Khi Diệc Thanh Thanh xuống lầu, còn nghe thấy có người khen: “Đông Mai đúng là thích trẻ con, ôm Tiểu Tuệ đi tới đi lui cũng không chê mệt!”

“Còn không phải sao, vẫn là người trẻ tuổi có sức lực, tôi muốn ôm cô bé phơi nắng, nhưng mà thể lực không theo kịp.”

Ngay sau đó là giọng thím Mã.

Sau khi Diệc Thanh Thanh xuống lầu, hấp dẫn lực chú ý của bọn họ.

Thím Mã cười hỏi cô: “Thanh Thanh à, cháu đã về rồi sao? Về lúc nào thế?”

“Đúng vậy, thím đang phơi nắng à, hôm nay cháu mới trở về.” Diệc Thanh Thanh cũng cười chào hỏi.

Nhưng mà chỉ nói chuyện mà thôi, sáng hôm nay anh trai cô không đưa Tiểu Tuệ tới, thím Mã không biết là đi đón cô sao?

“Bà cô, đây là em Thanh Thanh sao? Trông thật xinh đẹp!” Mã Xuân Mai cũng ôm Tiểu Tuệ đi tới, mở miệng khen.

“Đây là?” Diệc Thanh Thanh cũng là biết rõ còn cố hỏi.

“Đây là cháu gái của thím, Mã Xuân Mai.” Thím Mã nói.

“Em Thanh Thanh, chị lớn hơn em mấy tuổi, em có thể gọi chị là chị Xuân Mai.” Mã Xuân Mai nói tiếp.

Diệc Thanh Thanh lắc đầu, tiếng chị này cô không thích gọi:

“Như vậy sẽ rối loạn bối phận, tuy cô là cháu gái của thím Mã, nhưng lớn hơn tôi 6 tuổi, bối phận nhỏ nhưng nhiều tuổi hơn, chúng ta không phải chị em ruột, gọi tên là được!”

“Đúng vậy đúng vậy, đều gọi tên là được.” Thím Mã cũng nói: “Thanh Thanh à, ở nông thôn chịu khổ rồi đúng không, cháu nói xem sao lúc trước cháu lại chủ động đăng ký xuống nông thôn như thế?”

“Đúng vậy, Đông Bắc có phải lạnh chết người hay không? Nghe nói chảy nước mũi còn có thể lạnh thành băng đúng không?”

Mấy thím mồm năm miệng mười bát quái, Mã Xuân Mai còn muốn nói hai câu nhưng không kịp xen miệng.

Lúc này Diệc Thanh Thanh nghiêm túc nói chuyện, giọng nói có lực:

“Ở nông thôn là nơi tốt để rèn luyện con người, phải chịu khổ mới là người trên người. Cháu hưởng ứng lời kêu gọi của quốc gia, xây dựng một cục gạch vì nông thôn mới, tuy vật chất hơi khổ cực, nhưng tinh thần vô cùng giàu có!”

Cảm ơn lúc trước từng nghiên cứu để viết bài gửi cho tòa soạn báo, Diệc Thanh Thanh thuận miệng nói ra một đống những lời nói hoa mỹ, thành công chặn miệng đám thím già.

Sau đó nhanh chóng rời đi, chuồn ra khỏi đại viện.

[Đánh dấu ở ngân hàng huyện Nam Bình, nhận được 300 nhân dân tệ.]

Ha ha, lịch sử điểm cao mới!

Diệc Thanh Thanh đánh dấu ở ngân hàng xong, trong tráp mạ vàng của cô lại có thêm 300 tệ vào tài khoản, cuối cùng tiền tiết kiệm của cô cũng đột phá tới 2000 tệ!

Đi bộ nhìn thấy nhiều điểm đánh dấu Diệc Thanh Thanh cũng không ra tay, dựa theo kinh nghiệm đều là địa điểm đánh dấu vật tư.

Chửng qua điểm đánh dấu ở trạm phế phẩm huyện Nam bình, khiến cô hơi do dự.

Dù sao điểm đánh dấu ở trạm phế phẩm huyện Thiết Lĩnh là đồ nội thất trong nước vô cùng ổn định, khiến người ta không nhịn được muốn thử xem nơi này có thể đánh dấu ra thứ gì.

Nghĩ tới mình có tận 80 điểm đánh dấu, Diệc Thanh Thanh cảm thấy có lẽ cô có thể thử một chút, nhỡ đâu có thứ tốt thì sao?

[Đánh dấu ở điểm đánh dấu trạm phế phẩm, nhận được một đôi vòng tay phỉ thúy đế vương lục trong suốt.]

“!!!”

Vậy mà là trang sức, còn là trang sức phỉ thủy cao cấp như vậy, ở đời sau đều có thể bán ra được trăm triệu.

Còn thực sự rất đẹp!

Diệc Thanh Thanh liếc mắt nhìn đôi vòng tay phỉ thúy trong ba lô của hệ thống, trái tim không ngừng đập nhanh hơn.

Trạm phế phẩm đúng là tàng long ngọa hổ!

1 điểm đánh dấu này tiêu đáng giá, không nói tới bán lấy tiền, tự mình cất đi cũng là một loại hưởng thụ!

Cô lập tức thêm một điểm đánh dấu mỗi ngày của mình, trạm phế phẩm là nơi tuyệt đối không thể bỏ qua, sau này còn phải đến thử xem.

Tâm trạng của Diệc Thanh Thanh rất tốt, thắng lợi trở về, sau khi trở lại phòng thì khóa cửa vào không gian nhà tranh, thưởng thức đôi vòng tay phỉ thúy đế vương lục.

 


Bình Luận (0)
Comment