Dù sao chỉ cần dùng nguyên liệu không phải đồ trong skin nhà tranh, thì thực sự tồn tại.
Túi dụng cụ này làm ra hương vòng, hương dây, sản phẩm xếp giấy gì đó, cũng có thể mang ra ngoài, không ảnh hưởng gì.
Năm nay là năm đầu tiên cô khôi phục ký ức kiếp trước mở ra hệ thống đánh dấu, trừ tịch có điểm đánh dấu phúc lợi giới hạn như vậy, vậy có phải sang năm cô cũng có thể chờ mong hơn hay không?
Mỗi năm một phần quà lớn mừng năm mới, Diệc Thanh Thanh cảm thấy mình ngủ còn có thể cười tỉnh.
Cuối cùng chính là cất tiền giấy.
Mấy ngày của năm cũ Diệc Thanh Thanh không lại đến điểm đánh dấu trạm phế phẩm, nhưng điểm đánh dấu ở ngân hàng cô vẫn mỗi ngày nhân cơ hội đi đánh dấu.
Hơn nữa hôm nay hệ thống ba cho cô đại hồng bao 520 tệ, hiện giờ tiền tiết kiệm của cô đã đột phá cửa 5000, đạt tới 5120 tệ.
Hộp sơn mạ vàng tràn ngập tiền, lần này trước khi xuống nông thôn, cô ít nhất còn có thể đánh dấu ở ngân hàng mười lăm mười sáu lần, đến lúc đó ít nhất còn có thể thêm được hai ba ngàn tệ, phiếu cũng không đủ chỗ để bên trong.
Diệc Thanh Thanh đột nhiên cảm thấy hộp sơn mạ vàng này có chút không đủ dùng.
Nghĩ một lát cô ra khỏi nhà tranh, tìm một hộp bánh quy hình vuông bằng sắt dưới giường ra.
Cô mở nắp ra, bên trong có không ít đồ.
Đều là đồ cô tích trữ khi còn nhỏ, có hòn đá nhỏ hình thù kỳ lạ, bao cát nhỏ từng chơi đùa, lá cây khô…
Hiện giờ xem ra, mấy thứ này đều là đống đồ rách nát.
Nhưng tốt xấu gì cũng là hồi ức, Diệc Thanh Thanh luyến tiếc ném đi, nên đổ hết chúng nó vào rương to phía dưới, sau đó cầm hộp sắt vào không gian nhà tranh, dùng để đựng phiếu.
Nhưng mà sau này có cơ hội, vẫn nên kiếm rương gỗ to một chút, chuyên để tiền riêng của cô.
Sắp xếp mấy thứ này xong, tốn hơn một tiếng của Diệc Thanh Thanh, lúc này thời gian đã muộn.
Ngủ mất bốn tiếng, học tập buổi sáng hai tiếng mỗi ngày không đủ, nhưng hôm nay ăn tết, vẫn là ngủ ngon quan trọng nhất, học tập cứ để đấy đã.
Đầu vừa mới dính vào gối, Diệc Thanh Thanh đã ngủ mất.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, vui sướng khi nhận được phần quà lớn mừng năm mới tối qua còn chưa biến mất.
Cô lẩm nhẩm hát, mặc quần áo xong thì cầm lấy áo len mới để ở cuối giường ra mặc vào.
Mẹ cô Triệu Hương Lan làm ở xưởng dệt, chức vụ tiện lợi, có thể kiếm được không ít vải bị lỗi.
Nói là vải bị lỗi, nhưng thực ra không kém bao nhiêu.
Cho nên cả nhà bọn họ không thiếu vải dệt, cả nhà già trẻ ăn tết đều có quần áo mới mặc, quần áo là mẹ cô sớm đã làm trước.
Diệc Thanh Thanh làm giày bông cho bọn họ cũng là vội vàng làm trước tết, tối qua mới đưa cho bọn họ.
Mặc quần áo mới, tết bím tóc, Diệc Thanh Thanh đi ra ngoài đầu tiên chính là chúc tết cha mẹ trước, đồng thời còn thu hoạch được hai bao lì xì.
Diệc Chí Cương ôm Tiểu Tuệ tới chúc tết cũng nói lời cát tường xong, Triệu Hương Lan và Diệc Kiến Thiết nhét vào quần yếm của Tiểu Tuệ một bao lì xì.
Diệc Thanh Thanh nhìn yếm của Tiểu Tuệ, lại nhìn bao lì xì giống y đúc trong tay: “Cha mẹ, con đã lớn rồi còn cho bao lì xì!”
“Đợi khi con kết hôn có con, thì không còn.” Triệu Hương Lan nói.
Diệc Thanh Thanh nghe thấy thế cười nói: “Vậy con phải để cha mẹ tiêu pha thêm mấy năm rồi!”
Là bao lì xì cha mẹ cho, không cần khách sáo.
“Tiêu pha thêm mấy năm cũng tốt! Con gái tìm đối tượng càng phải đánh bóng đôi mắt, con cũng không thể học anh trai con!” Triệu Hương Lan ước gì con gái ở nhà với bọn họ cả đời!
Gả con gái khó chịu hơn con trai cưới vợ nhiều, luôn cảm thấy đàn ông kiểu gì cũng không xứng với con gái bà ấy.
“Mẹ yên tâm đi, ánh mắt của con khá hơn anh trai con nhiều.” Diệc Thanh Thanh sờ mũi, tuy cô thực sự tin A Viễn là người đàn ông tốt, nhưng chuyện của anh vẫn là qua hai năm mới nói với cha mẹ đi, cô sợ mẹ cô lại nghĩ linh tinh.
Mọi người đều mặc đồ mới tinh, tràn ngập tinh thần, vô cùng vui sướng ăn cơm sáng rồi ra ngoài chúc tết.
Cha Diệc Thanh Thanh có quan hệ không tốt với thân thích trong nhà, cho nên cha mẹ đều không qua lại với quê.
Bên này mẹ cô còn có một dì út, gả cho quân nhân, tùy quân, bình thường chỉ liên lạc qua thư.
Cho nên nhà bọn họ không đến nhà thân thích chúc tết, bình thường mùng 1 là đến nhà bạn bè đồng nghiệp của cha cô chúc tết, mùng 2 thì đến nhà bạn bè đồng nghiệp của mẹ.
Đều ở trong thành phố, có ở đại viện, đến chúc tết một lát không tốn nhiều thời gian.