“Con gái của chúng ta trưởng thành rồi, tinh thần không sợ khổ này rất đáng được khen ngợi, khi còn trẻ rèn luyện thêm mấy năm là chuyện tốt, qua mấy năm nữa trở về làm việc của mẹ là được. Nếu con gặp phải chuyện gì thì nhớ rõ còn có cha mẹ, đừng cố chịu đựng một mình.” Hiếm khi Diệc Kiến Thiết nói nhiều lời như vậy.
“Cha, con biết rồi ạ.”
Diệc Thanh Thanh đồng ý rất dứt khoát, lại thêm mấy năm trở về sẽ không có nhiều hạn chế như vậy.
Con gái quyết định trở về nông thôn, cha mẹ có thể làm cũng chỉ là ủng hộ.
Triệu Hương Lan nói xong thì về phòng lấy tráp tiền ra, tính toán một lát chuẩn bị ít tiền giấy cho con gái, thiếu thì hai ngày này đi tìm người đổi.
Diệc Thanh Thanh vội vàng đè tay mẹ mình:
“Mẹ, mẹ đừng lấy tiền cho con nữa, tiền mẹ cho con lần trước đến bây giờ vẫn còn hơn nửa. Hơn nữa con tự mình kiếm được thịt, cũng không cần phiếu thịt, lương thực ăn tết trong đội cũng chia cho con không ít, một mình con đủ ăn, hơn nữa con gửi bài cho tòa soạn báo cũng kiếm được tiền. Lần này con xuống nông thôn mẹ không cần phải nhọc lòng, chỉ cần làm ít bánh bột ngô cho con ăn trên xe lửa là được, bánh bột ngô mẹ nấu ăn ngon nhất!”
Diệc Thanh Thanh thậm chí còn móc ít tiền ra chứng minh mình còn tiền tiết kiệm, hiện giờ cô giàu có hơn trong nhà nhiều, lại lấy tiền trong nhà cha mẹ cô sẽ phải lo nghĩ nhiều chuyện tiền bạc.
Triệu Hương Lan nhìn thấy trong tay cô thực sự có không ít tiền thì không bắt buộc:
“Không cần tiền, phiếu vẫn phải có một ít, mấy thứ vật dụng hàng ngày. Đồ con mua lúc trước chắc chắn không đủ dùng một năm, hai ngày này mẹ đi đổi cho con mang theo.”
Lúc này Diệc Thanh Thanh thực sự không có lý do từ chối.
Nhưng mà cô trăm triệu không nghĩ tới, đợi đến một ngày trước khi cô rời đi, mẹ cô lại thu thập ra tay nải to cho cô.
Đúng là dựa theo yêu cầu của cô, không có tiền, phiếu gạo cũng chỉ có một ít, nhưng lấy không ít vải bị lỗi cho cô, còn có phiếu vật dụng hàng ngày.
“Mẹ, mẹ cho con mang nhiều vải như vậy làm gì?” Diệc Thanh Thanh nhìn một lát, tuy màu sắc và hoa văn tốt, màu sắc tươi sáng có một ít, dư lại đều là màu sắc tương đối sẫm.
Nhưng mà số lượng không ít, vừa vặn lấp đầy sọt của cô.
“Dù sao lần này con không có đồ gì mang theo, không thể mang sọt không về được. Màu sắc và hoa văn tươi sáng thì làm hai bộ quần áo khi rảnh rỗi thì mặc, còn lại thì làm mấy bộ mặc khi đi làm, dư lại để con dùng để đổi đồ với người ta. Không phải là vải tốt gì, nhưng đều là nguyên liệu rất tốt, thích hợp dùng khi xuống ruộng. Nghe nói vải dệt ở nông thôn hút hàng, con mang mấy thứ này xuống nông thôn, muốn ăn trứng gà thì tìm mấy hương thân quan hệ tốt đổi một ít, lương thực không đủ ăn cũng có thể đổi, còn có thổ sản gì đó mà con nói, hay là khi cầu người ta giúp việc gì đó đều được, tiện hơn dùng tiền nhiều. Dù sao mẹ mua đống vải này đều có lời, hơn nữa con có thể lấy ra được mấy thứ này người ta sẽ xem trọng con hơn, không dám bắt nạt con. Nhưng mà con cũng không thể quá hào phóng, mỗi lần trao đổi thì lấy ít một chút, còn phải chọn lựa người đổi đồ.” Triệu Hương Lan cẩn thận dặn dò, nếu không phải lần trước con gái không mang được nhiều đồ như vậy, bà ấy đã sớm làm như thế.