Tuy kịp thời dùng chân chống được, nhưng xe cũng bị ép dừng lại.
Nhìn Lý Mộng Tuyết đi xa, anh ta biết hiện giờ mình đuổi theo cũng vô dụng, Mộng Tuyết đã hoàn toàn thất vọng về anh ta.
Anh ta để xe đạp sang một bên, mình thì ngồi xổm trên đất đau khổ nắm tóc, trong mắt là nước mắt bất lực còn ấm ức.
Trần Chí Hòa thấy anh ta quá thảm, dừng lại ngồi xổm xuống với anh ta, vỗ lưng anh ta:
“Chuyện này cho dù thế nào đều là trách nhiệm của cậu, cậu nên nghĩ cách giải quyết chuyện của Trần Như Như trước, hai người kia đều ở nông thôn, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, cậu bảo cô gái người ta tiếp nhận cậu kiểu gì!”
“Tôi đã nói với cô ấy một ngàn lần một vạn lần không thích cô ấy, cô ấy lại như không nghe thấy. Một nữ đồng chí như cô ấy, tôi không thể đánh cô ấy một trận được đúng không? Cha mẹ tôi căn bản không nghe tôi, nếu không tôi đã không xuống nông thôn, tôi phải đưa cô ấy trở về kiểu gì? Người anh em, tôi thực sự không có cách nào! Vì sao tôi lại có người nhà như thế, ngay cả tôi tìm đối tượng kết hôn cũng phải nghe theo lời bọn họ?”
Trịnh Hiểu Long cảm thấy mình chạy trốn tới chân trời góc biển, hình như đều không thể chạy thoát khống chế của trong nhà đối với anh ta, quá khiến người ta hít thở không thông.
“Cho dù tạm thời không thể giải quyết, ít nhất cậu đừng để Trần Như Như tạo thành ảnh hưởng đối với cuộc sống của Lý Mộng Tuyết, như vậy sau này giải quyết, có khả năng còn có chút đường sống. Nếu ầm ĩ quá khó coi, tiêu sạch chút tình cảm cuối cùng của Lý Mộng Tuyết đối với cậu, có khả năng hai người không thể ở bên nhau được nữa.”
Trần Chí Hòa cảm thấy cho dù là người nào bị vợ sắp cưới không biết đâu ra của đối tượng mình quấy rầy ba lần bốn lượt, dần dần sẽ không chịu nổi.
Hơn nữa cô gái Trần Như Như này rất cố chấp, chuyện gì cũng có thể làm ra được.
“Tự cậu nghĩ biện pháp đi!”
Trần Chí Hòa nói xong thì đạp xe rời đi, anh ta còn đang chở hành lý của Vương Linh Linh!
Bên này Diệc Thanh Thanh cũng suy nghĩ biện pháp khiến Lý Mộng Tuyết vui vẻ.
“Giữa trưa mọi người ăn cơm chưa? Đã lâu không gặp như vậy, sau khi chúng ta trở về cùng nhau ăn bữa cơm đi!”
Tiền Lai Lai lập tức hiểu ra:
“Chuyện này còn cần cô nói sao, chúng tôi đều để bụng đói đi đón cô đấy. Vẫn giống với Nguyên Đán lần đó, chuẩn bị sẵn nguyên liệu, trước khi ra cửa Vân Cô Viễn đều để đồ ở hầm. Mộng Tuyết còn nói muốn làm cơm chiên trứng nữa, buổi sáng đã nấu cơm sẵn.”
Bởi vì có Tạ Thế Diễn ở đây, cô ấy không nói cụ thể, nhưng đám Diệc Thanh Thanh đều hiểu rõ.
Diệc Thanh Thanh vốn nghĩ Lý Mộng Tuyết thích ăn cơm cô nấu, hôm nay vào bếp nấu mấy món ăn khiến cô ấy vui vẻ, không nghĩ tới bọn họ cũng có ý nghĩ giống mình, còn chuẩn bị đồ trước.
“Cơm chiên trứng ư? Mộng Tuyết, cơm chiên trứng gì cơ?” Diệc Thanh Thanh biết rõ còn cố hỏi.
Lý Mộng Tuyết: “…”
Cô ấy biết đám Diệc Thanh Thanh muốn rời lực chú ý của cô ấy, nhưng mà đề tài này không khỏi quá đông cứng rồi!
Không an ủi người ta chút nào!
Mặt ngoài ghét bỏ, nhưng trong lòng lại ấm áp, cảm xúc tồi tệ cũng tan biến đi không ít.
Nhưng mà Lý Mộng Tuyết vẫn tức giận nói:
“Còn có thể là cơm chiên trứng gì, chính là trứng gà chiên cơm! Thịt khô rau xào lẫn vào, ăn rất ngon, hôm nay sẽ cho mọi người thấy được tay nghề nấu nướng của tôi!”
“Vậy sao? Tôi còn chưa từng được ăn cơm Mộng Tuyết của chúng ta nấu đâu, lát nữa tôi phải ăn một bát đầy!” Diệc Thanh Thanh nói khoa trương.
Tiền Lai Lai không cam lòng yếu thế: “Tôi muốn ăn hai bát đầy!”
Vương Linh Linh cũng kêu lên: “Ba bát đầy!”
“Tưởng bở, mấy cô cho rằng tôi ở trạm lương thực sao? Còn hai bát ba bát đầy, mỗi người một bát, đưa tiền trước rồi ăn cơm!” Lý Mộng Tuyết hừ một tiếng, cô ấy vô cùng tự tin đối với tay nghề của mình, hôm nay tuyệt đối khiến bọn họ cúi đầu xưng thần!
Cô tới tôi đấu mấy câu như vậy, tâm trạng của Lý Mộng Tuyết tốt hơn nhiều.
Hừ, còn không phải chỉ là đàn ông thôi sao, nếu chuyện này không giải quyết được, còn múa đến trước mặt chị khiến chị đây không vui, một giây xử lý anh ta!
Cô ấy nghĩ thoáng rồi, quyết định xem tình hình, chuyện này là anh ta gây ra, xem anh ta giải quyết thế nào!
Vừa vặn cũng để cô ấy nhìn kỹ người này, lúc trước là cô ấy nghĩ quá đơn giản, chỉ thấy ưu điểm của anh ta.
Lại rối rắm còn không bằng nghĩ đồ ăn ngon, nghĩ xem kiếm tiền thế nào!
Lúc này Diệc Thanh Thanh vẫn luôn chú ý trạng thái tâm lý của Lý Mộng Tuyết, thấy cô ấy nghĩ thông nhanh như vậy, cũng coi như thở phào nhẹ nhõm.