Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài (Dịch Full)

Chương 360 - Chương 360: Cho Em Sao

Unknown Chương 360: Cho em sao

“Người anh em, có phải mấy ngày này anh ở cùng tôi không? Nhân lúc trời còn chưa tối, mang chăn đệm tới đi!” Trần Chí Hòa đột nhiên gọi.

“Được rồi, tôi tới ngay đây.” Trịnh Hiểu Long hít sâu một hơi, lau khô nước mắt.

Nếu cô ấy không thích mình, vậy buông tay đi, chính anh ta cũng từng bị người mình không thích dây dưa bất đắc dĩ và đau khổ.

Tuy trong lòng anh ta không nỡ, nhưng không muốn biến mình trở thành loại người mình ghét nhất.

Tối hôm nay Trần Như Như ngủ ở phòng Trịnh Hiểu Long, Trịnh Hiểu Long dọn đến chỗ Trần Chí Hòa.

Lý Mộng Tuyết vì tránh xấu hổ, đợi anh ta vào nhà mới về phòng mình.

Mà Diệc Thanh Thanh nằm trên giường đất ấm áp của phòng mình thở phào nhẹ nhõm, ngày này đúng là dài, xảy ra quá nhiều việc!

Hy vọng những chuyện này sớm qua đi, cô vẫn thích khu thanh niên trí thức yên bình hơn.

Mấy ngày kế tiếp Lý Mộng Tuyết vì tránh cho xấu hổ, lại mỗi này đi sớm về trễ đến huyện thành mua bán vật tư, suốt ngày không thấy người, lần này Trịnh Hiểu Long không đi theo không rời một tấc nữa.

Thái độ của anh ta đối với Trần Như Như vẫn không tốt, nhưng lấy lương thực của mình cho cô ta ăn, dạy cô ta dùng bếp đất và làm ấm giường đất xong, thì ở trong phòng Trần Chí Hòa không ra cửa.

Trần Như Như vô cùng nghiêm túc giám sát sửa chữa trong phòng trống, bàn ghế chiếu, thậm chí báo chí dán lên tường còn tìm người để đổi lấy.

Nghiêm khắc dựa theo bố trí trong phòng Lý Mộng Tuyết lúc trước, cố gắng đạt tới không khác gì Lý Mộng Tuyết dọn vào căn phòng mình ở lúc trước thậm chí còn tốt hơn.

Dường như cô ta chỉ có vẻ quá cố chấp trong chuyện liên quan tới hôn ước, sinh hoạt hằng ngày thậm chí đối nhân xử thế đều rất bình thường, thậm chí có thể coi là một cô gái phúc hậu.

Khu thanh niên trí thức lại khôi phục yên bình ngắn ngủi.

Trời lạnh mọi người không có việc gì làm đều trốn trong phòng, Diệc Thanh Thanh cũng giống thế, đa số thời gian đều dùng để học tập kỹ năng.

Thỉnh thoảng ở bên trong nhà tranh làm một số chuyện điều hòa tâm trạng.

Cô cũng bắt đầu dùng đồ bên trong phần quà lớn mừng năm mới.

Lúc này kỹ năng hội họa của cô xem như có chút tiến bộ, học tập nhiều, sẽ ngồi trước giá vẽ trong không gian nhà tranh vẽ tranh để thả lỏng tâm trạng.

Hai bóng dáng nắm tay chạy vội trong mưa trên giấy vẽ đã dần thành hình.

“Cốc cốc!”

Tiếng gõ cửa kéo Diệc Thanh Thanh ra khỏi hồi ức, cô đặt bút chì trong tay xuống, lau bẩn trên tay xong thì trở về phòng.

Tuy cô không ở trong phòng nhưng vẫn làm ấm giường đất, trong phòng ấm áp dễ chịu.

Đi qua mở cửa, lọt vào tầm mắt là một rương gỗ to dọa cô sợ hãi, kiễng chân mới thấy được Vân Cô Viễn ở phía sau.

Diệc Thanh Thanh nhanh chóng nhường đường: “Đây là?”

Vân Cô Viễn ôm rương đi vào, Diệc Thanh Thanh nhanh chóng dịch bàn trên giường đất, bảo anh đặt rương xuống.

“Vào đông anh ở trong phòng nhàn rỗi không có việc gì làm, nghĩ tới sau này trời ấm áp quần áo dày chăn dày còn có thảm không có chỗ cất, nên anh làm hai cái rương cho em.”

Anh mở rương to ra, bên trong còn có một cái rương nhỏ: “Rương nhỏ này là thừa nguyên liệu nên làm, có thể dùng để đựng vật nhỏ.”

“Cho em sao?” Diệc Thanh Thanh kinh ngạc.

Vân Cô Viễn gật đầu.

Tuy những lời anh nói đều có lý, không tính không gian tùy thân của cô mà nói, rương gỗ to ban đầu của cô thực sự không đủ dùng.

Hơn nữa cô cũng vừa vặn cần rương nhỏ để đựng tiền, hộp sơn mạ vàng có chút không đủ dùng.

Nhưng mà hai cái rương này làm tốt hơn thợ mộc già, mài giũa bóng loáng, còn bôi một tầng dầu cây trẩu, rất đẹp, cứ nhận lấy như vậy quá quý giá.

Nhưng mà không nhận cũng không được, tốt xấu gì cũng là tâm ý của anh, tuy hai bọn họ có ước định, nhưng dựa vào quan hệ hiện giờ tặng đồ cũng rất bình thường.

Còn chưa kịp nói gì đó, Vân Cô Viễn lại nói: “Rương này có thể tính làm học phí học thêm một thời gian không?”

“Học phí ư?” Diệc Thanh Thanh không hiểu gì.

Bỗng nhiên ngó tới giá đựng chậu rửa mặt, lại nhìn ghế bập bênh và ghế con chỗ giường đất và sau cửa, cô bừng tỉnh nhớ lại ước định xa xăm.

Lúc trước hình như người nào đó cũng lấy mấy thứ này từng bước dụ dỗ mình dạy anh nấu cơm đúng không?

Hiện giờ cô đã coi mỗi tuần nấu cơm với anh một lần trở thành thói quen, nói tới chuyện này kỳ hạn kéo dài tới lúc nào nhỉ?

Diệc Thanh Thanh có chút không nhớ rõ lắm, hình như là năm sau?

Chẳng trách anh nghĩ tới nộp học phí!

Hai cái rương thủ công này cũng không phải là chuyện một sớm một chiều, chắc chắn là chuẩn bị trước.

 


Bình Luận (0)
Comment